Những bó hoa rực rỡ, chân nến lung linh, đĩa sứ hoa văn dát vàng, ly rượu pha lê trong suốt.
Hơn hai mươi người thân bạn bè ngồi quanh chiếc bàn dài sáu mét.
Có lẽ vì không quen biết hoặc ở trên vùng đất xa lạ, bầu không khí ban đầu ở bàn ăn có chút e dè. Nhưng khi những bó hoa và chân nến trên bàn dần dọn xuống, sự náo nhiệt của bữa tiệc cưới mới thật sự hiện rõ qua những lần nâng ly chúc tụng.
Có câu nói rằng "người không say vì rượu mà tự say lòng," dù vậy, Cận Châu vẫn bị ép uống không ít.
Người khởi xướng đầu tiên không ai khác ngoài Sầm Tụng.
"Hôm nay là ngày vui như vậy, cậu nói không uống rượu thì có hợp lý không?"
Ông cụ không ngại thêm vào: "Không hợp lý chút nào!"
"Ông cụ đã lên tiếng rồi, mau uống hết ly này đi!"
Đúng là ngày vui thế này, rượu cưới của chính mình, tất nhiên phải uống.
Sau vài ly liên tục, Sầm Tụng càng lúc càng hăng.
Diêm Sân kéo áo anh ấy: "Được rồi, anh muốn ép chú ấy say à?"
Sầm Tụng vui vẻ: "Chú ấy đâu có động phòng, không uống thì làm gì?"
Tất nhiên, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là có được cơ hội ép rượu chú ấy, quả là hiếm thấy!
Nghĩ lại, ngoài đám cưới này ra, có lẽ chỉ đến tiệc đầy tháng của em bé mới có dịp thôi!
Uống rượu lúc bụng đói rất dễ say.
Đối mặt với những ly rượu liên tục từ Sầm Tụng, Cận Châu chỉ hơi ngà ngà nhưng vẫn liếc mắt đầy ẩn ý. Thấy vậy, Sầm Tụng biết điều ngậm miệng lại, nhưng vẫn liếc mắt ra hiệu cho Lư Phi.
Khả năng uống rượu của Lư Phi...
Sầm Tụng không chắc, Cận Châu cũng vậy, nhưng Sở Phi Phi thì hiểu rõ.
Cô ấy khẽ thúc cùi chỏ An Chi Dư, người lúc này đã thay váy cưới nhẹ nhàng hơn: "Cậu nhắc anh nhà cậu nên kiềm chế lại, Lư Phi là người ngàn ly không say đấy!"
Làm gì có người ngàn ly không say?
An Chi Dư nhấp ngụm nước trái cây, nghi ngờ nhìn cô ấy.
Sở Phi Phi cười nhẹ: "Chẳng lẽ mình lại nói dối cậu à?"
An Chi Dư bĩu môi: "Cậu từng uống với anh ấy chưa?"
Một chuyện nhục nhã như thế, nói ra chỉ làm cô ấy mất mặt.
Sở Phi Phi quay mặt đi: "Chưa!"
Toàn là mạnh miệng, tay thì đã nắm, vết hôn cũng lưu lại, còn ở chung phòng, lần này đến còn đội cả mũ đôi, trên máy bay chơi bài cũng thả cửa, không biết sao cứ còn giữ cái vẻ gì đó!
An Chi Dư không tin cũng không chịu thua: "Cận Châu uống cũng rất tốt!"
Sở Phi Phi tặng cô ánh nhìn kiểu "nhà cậu cái gì cũng số một" rồi nói: "Dù sao mình cũng đã cảnh báo trước, nghe hay không là tùy cậu thôi."
Bình thường, An Chi Dư sẽ thật sự nhắc Cận Châu uống ít lại, nhưng hôm nay là ngày đáng mừng, cô thế nào cũng mặc kệ.
Vì vậy, rượu trong bình lại được rót thêm, Cận Châu vốn ít khi uống đỏ mặt, nhưng giờ đây khóe mắt anh đã nhuộm một màu đỏ đậm.
Cận Châu biết khả năng uống của mình, hai chai rượu vang là giới hạn của anh, anh không muốn làm trò cười, hơn nữa giờ đây anh vừa là chồng, vừa là cha.
Thế nên khi Lư Phi lại mời rượu, anh cười rồi lắc đầu: "Nếu tôi say rồi, tối nay trọng trách chăm sóc Chi Dư chắc rơi vào người bên cạnh cậu đấy."
Lư Phi quay đầu nhìn người bên cạnh, mới phát hiện Sở Phi Phi đang lườm mình.
Anh ấy đặt ly rượu xuống, cười hỏi: "Sao thế?"
Sở Phi Phi nhấm nháp chút vị chua ngọt của nước cam còn lại trên đầu lưỡi: "Muốn uống như thế này, lát nữa có cần em mang vài chai về phòng không?"
Lư Phi không phải không nghe ra ý cô, nhưng anh ấy lại thuận theo lời: "Vậy em có muốn đến không?"
Tiếng cười nói xung quanh không che được giọng nói đầy sức hút của anh ấy.
Ánh mắt Sở Phi Phi dừng lại nơi đuôi mắt quyến rũ của anh ấy.
Cô ấy cố giữ bình tĩnh, đè nén nhịp tim mình: "Tới phòng anh làm gì?"
"Uống rượu chứ sao!" Ánh mắt anh ấy sâu xa, nhưng khi trả lời lại không chút do dự.
Như thể mục đích của anh ấy chỉ đơn thuần là mời đến uống rượu vậy.
Sở Phi Phi nghiêng người tựa vào vai anh ấy, bờ vai trần áp lên vải đen trên vai.
"Chỉ là uống rượu thôi à?"
Cánh tay cô ấy tựa vào bàn ăn, vươn dài qua vai anh ấy, thon thả nhưng vẫn ẩn hiện nét khỏe khoắn, khiến người ta vừa muốn bảo vệ, vừa muốn chinh phục.
Anh ấy nhìn, khẽ ngẫm vài giây, cuối cùng cũng gật đầu.
Nhưng anh ấy vừa gật đầu, Sở Phi Phi liền đáp đầy ẩn ý: "Còn tùy vào tâm trạng."
Bữa tiệc kéo dài đến tận 11 giờ, dù đã ngà ngà say, nhưng với vai trò nhân vật chính tối nay, Cận Châu vẫn cố gắng giữ mình tỉnh táo.
Sau khi sắp xếp khách mời cuối cùng lên phòng trên tầng ba, Cận Châu mới để An Chi Dư dìu vào phòng ngủ chính ở tầng hai.
Thấy anh dựa lưng vào giường, nhắm mắt xoa huyệt thái dương, An Chi Dư ngồi bên cạnh: "Anh có đau đầu không?"
Cận Châu dừng tay, mở mắt nhìn cô: "Cũng tạm."
Nói xong, anh dịch vào trong, nhường chỗ cho cô: "Lên đây."
An Chi Dư quay đầu nhìn quanh phòng: "Em muốn lấy khăn ướt lau cho anh."
"Không cần." anh cẩn thận nắm lấy cổ tay cô, kéo cô lên giường: "Em lên đây trước đã."
Cô vừa nằm xuống, anh lập tức gối đầu lên đùi cô.
An Chi Dư bật cười: "Anh làm gì vậy?"
"Miệng anh có mùi rượu," anh nói: "Ở gần em không tốt."
An Chi Dư cúi xuống sát anh: "Để em ngửi xem."
Anh lập tức lấy tay che miệng lại, giọng ngọt ngào và trầm ấm vang lên từ sau bàn tay: "Cũng không tốt cho con nữa."
Đôi mắt ngà ngà say, chứa đầy ánh nước, nhìn ngây ngô đáng yêu.
An Chi Dư nhẹ nhàng v**t v* khuôn mặt đỏ hồng của anh, khóe mắt lấp lánh: "Đây là lần đầu em thấy anh uống nhiều như vậy."
Không phải lần đầu cô thấy, mà là lần đầu tiên anh uống nhiều đến thế.
Không phải do tửu lượng, mà anh luôn tránh những thứ không cần thiết.
"Hôm nay vui chứ?"
Đây là câu hỏi mà anh muốn hỏi cô nhất tối nay.
Đôi mắt anh nhìn cô đầy niềm vui.
An Chi Dư khẽ gật đầu: "Vui lắm."
"Thế em có thích không?" anh lại hỏi.
"Không thích sao vui được?"
Nhưng anh chưa hài lòng với câu trả lời: "Thế rốt cuộc là thích hay không thích?" Giọng anh say rượu khàn khàn, pha lẫn vẻ ngái ngủ.
Hóa ra khi anh say lại vừa ngoan ngoãn, vừa quấn quýt như vậy.
An Chi Dư mím môi cười nói: "Thích, thích vô cùng, thích đến không chịu nổi luôn!"
Lúc này anh mới hài lòng, nghiêng đầu, xoa mặt vào đùi cô. Nhưng cảm giác không như anh mong đợi, anh cau mày, khó nhọc ngẩng đầu lên.
An Chi Dư không biết anh định làm gì, vội hỏi có chuyện gì.
Anh không trả lời, kéo vạt váy của cô lên, cho đến khi mặt anh có thể chạm vào làn da cô, đôi lông mày đang nhíu lại mới giãn ra.
"Xong rồi."
Nhưng như vậy chẳng phải là anh có thể nhìn thấy…
An Chi Dư đỏ mặt, đẩy vai anh: "Anh sang bên cạnh ngủ được không?"
"Không muốn," khuôn mặt nóng bỏng của anh áp vào đùi cô, nơi hơi mát lạnh: "Như thế này thoải mái hơn."
Thế nhưng cổ áo sơ mi của anh được cài đến tận cúc trên cùng, làm sao mà thoải mái được.
An Chi Dư định mở cúc áo cho anh, nhưng tay vừa đưa tới cằm anh thì đã bị anh nắm lấy.
"Em làm gì thế?"
"Giúp anh mở cúc áo mà!"
Anh nghe xong lập tức nói không được: "Đụng đến con."
An Chi Dư thoáng sững sờ, rồi hiểu ý anh, bật cười nhưng cũng muốn trêu anh: "Đã qua ba tháng rồi, anh quên sao?"
Anh không quên, vẫn luôn nhớ kỹ tuần thai của cô.
Anh suy nghĩ một chút rồi cuối cùng vẫn lắc đầu: "Anh uống rượu rồi," giọng anh nghe có chút ấm ức: "Sợ không kiểm soát được lực."
Sự thẳng thắn của anh khiến trong đầu An Chi Dư nảy lên hình ảnh tưởng tượng, cộng thêm giọng anh trầm thấp đầy quyến rũ, khiến cô không thể nhịn cười tinh nghịch.
An Chi Dư khẽ nhéo tai anh, không rõ là vô tình hay cố ý, vì tai là một trong những điểm nhạy cảm của Cận Châu.
Anh nhột nhạt lùi lại, nhưng càng lùi, tay An Chi Dư lại càng đuổi theo.
Cuối cùng, anh nắm lấy tay cô, ra vẻ đầu hàng: "Đừng làm loạn nữa."
"Vậy em không đùa, anh qua đây nằm nghiêm chỉnh nhé."
Anh cười khẽ, như đầu hàng, từ từ ngả người từ đùi cô.
Cùng chung một chiếc gối, hai người nằm nghiêng đối diện nhau.
Đôi mắt anh vì rượu mà đượm nước, vì nụ cười nơi khóe mắt mà đuôi mắt cong lên, cứ nhìn cô như vậy, khiến trái tim cô ngứa ngáy không yên.
An Chi Dư khẽ tiến sát đến trước mặt anh, thấy anh định lùi lại, cô lập tức lên giọng: "Không được trốn!"
Anh chẳng còn cách nào khác, ngoan ngoãn nằm yên, để cô nép vào trong lòng.
Cứ nghĩ cô chỉ muốn ôm anh ngủ, nhưng rồi người trong lòng ngước lên hỏi anh: "Em giúp anh mở cúc áo nhé?"
Hàng mi của anh rung lên, như nghi ngờ động cơ của cô, hoặc là không tin tưởng vào sự tự chủ của mình.
"Mở cúc ra chẳng phải sẽ thoải mái hơn sao?"
Cuối cùng anh bật cười khẽ, thoải mái trả lời một tiếng đồng ý.
Cúc áo đầu tiên vừa mở, anh liền cảm thấy thư giãn, khi cúc thứ hai được mở, anh nhắm mắt lại, nhưng rồi cảm thấy điều gì đó không đúng.
Cơ thể anh đã bị rượu ngâm trong sự nóng bỏng, ngón tay của cô lại mát lạnh, khi chạm vào xương đòn của anh, khiến vai anh khẽ run lên không kiểm soát.
Mở mắt ra, anh nhìn thấy ánh mắt cô vừa ngại ngùng lại vừa tinh quái.
Cận Châu vừa nhìn đã biết cô định làm gì.
Anh giữ lấy tay cô: "Không được."
An Chi Dư ngẩng đầu hôn lên cằm anh: "Không muốn sao?"
Muốn, tất nhiên là muốn, nhưng không được.
Anh lại giải thích một lần nữa: "Anh uống rượu rồi, sẽ---"
Câu sau bị cô dùng đầu ngón tay chặn lại, cô nhìn anh, ánh mắt e lệ nhưng cũng đầy táo bạo, rồi khẽ chạm môi vào nơi yết hầu của anh.
Yết hầu của đàn ông có sức hấp dẫn khó cưỡng đối với phụ nữ, còn với đàn ông, khi nơi nhạy cảm đó bị cô mân mê, cảm giác như vừa đối mặt với nguy hiểm nhưng cũng mang đến sự thích thú mãnh liệt.
Anh th* d*c, giọng nói trầm hẳn: "Chi Dư."
"Ừm?"
Anh kéo áo sơ mi ra, giữ lấy tay cô.
Khoảnh khắc chạm vào, anh hít sâu một hơi.
Trước khi nhắm mắt lại, anh có thể nhìn thấy rõ ràng mắt anh đỏ bừng, chẳng rõ là do rượu hay là do khát khao.
Chiếc áo sơ mi trắng lượn theo ánh đèn chùm pha lê trên trần nhà, nổi bật trên bờ vai trắng mịn hơn cả váy cưới của cô, chiếc khóa kéo sau lưng đã trượt xuống đến tận eo.
An Chi Dư ôm lấy anh, để anh tựa vào trước ngực mình.
Cô dịu dàng thì thầm bên tai anh: "Có muốn không?"
Anh thở hắt ra, giọng nói khàn đặc và nồng cháy: "Muốn."
---
Lời của tác giả:
Sầm Tụng: Sao mình lại quên mất nhỉ!!!!