Giận rồi? Tôi âm thầm kêu hỏng bét. Vốn biết cái gì không nên thiếu an phận mà đòi hỏi, dù sao đến giờ tôi cũng đã quen bị áp đảo, sớm đã mang bản năng đàn ông vứt sạch trơn rồi. Kỳ thật bị động cũng không phải quá tệ, ít nhất kỹ thuật Lục Phong có thừa, nhìn chung hưởng thụ cũng tương đối nhiều...
"Làm nhanh đi." Hắn lớn tiếng.
"A?" Tôi bất chấp tư thế hiên ngang lẫm liệt của hắn, vui mừng quá đỗi bổ nhào đến, "Tiểu Phong Phong là tốt nhất!"
"Không được gọi Tiểu Phong Phong!" Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.
"Vậy gọi là bảo bối nhé ~" Tôi ôm chặt hắn mặt mày hớn hở, "Xì quýt hớt (sweatheart), hón nì (honey) ~"
"Coi chừng anh đánh em!"
Mặc dù đây là lần đầu tiên lội ngược dòng, tôi vẫn tràn đầy tự tin, làm đủ trò tiền diễn, vậy mà Lục Phong chỉ uể oải nói, "Không làm nhanh là anh đi ngủ."
Lại vội vàng hết gặm gặm lại mò mò móc móc lung tung, cuối cùng cũng có chút hiệu quả, không biết có phải hắn do thống khổ quá mà phẫn nộ rên lên mấy tiếng không. Tôi hứng khởi hai mắt sáng quắc như đèn pha. Không biết nên dùng tư thế nào mới tốt đây?
Lục Phong nhìn tôi bò lên thụt xuống, đem hắn lật qua lật lại, không thể nhịn được nữa, "Rốt cuộc là muốn gì??"
Hầy, quên đi, tốt nhất vẫn nên làm tư thế cơ bản. Cố hết sức nâng chân hắn lên, gương mặt đẹp trai thế này, nhìn trực diện liền cảm thấy HIGH vô cùng.
Vừa đi vào một chút, Lục Phong cau mày, tôi lập tức dừng lại, "Đau không?"
"Bớt nói nhảm, động tác nhanh lên."
Mau thì được thôi, bộ hắn nghĩ tôi nhịn được chắc, đây là đang lo lắng cho anh đấy biết chưa.
Một tiếng trống động viên tinh thần tiếp tục áp về trước, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh xé rách rất nhỏ vang lên, ngay cả Lục Phong cũng chịu không nổi rên lên một tiếng.
"Lục, Lục Phong, có phải rất đau không?"
"Em lo gì lo lắm thế! Mau làm cho xong!" Sắc mặt hắn xanh mét.
"Hình như chảy máu rồi." Tôi nơm nớp sợ hãi, "Làm, làm sao đây?"
"Cũng không phải máu của em, sợ cái gì!!" Hắn sắp nổi đóa, "Còn không mau làm, chẳng phải em đã muốn lâu rồi sao!!"
"Nhưng mà anh rất đau..."
Cuối cùng sự nhẫn nại của hắn cũng thăng thiên, "Hoặc là liền tiến vào, hoặc là đi ra ngoài ngay cho anh!!"
"Á..." Tôi cố sức nửa ngày, đầu toát đầy mồ hôi lạnh, nức nở, "Không được, kẹp chắc quá..."
"Em bị ngốc à!?" Lục Phong hét to, phỏng chừng đang khó chịu vô cùng, gương mặt đẹp đẽ đều vặn vẹo hết cả.
Tình thế đang rối ren, chuông cửa bỗng réo lên mãnh liệt. Tôi bị sự cố bất ngờ giật mình đến mức hạ nhiệt cái vèo hơn 20 độ, hứng thú gì cũng tèo đi hết, nhờ vậy mà chúng tôi dễ dàng tách ra, Lục Phong hung hăng liếc tôi một cái, "Em ra mở cửa."
"Ừ, ừ." Tôi làm tiểu công không thành, vội luống cuống chỉnh lại quần áo rồi lảo đảo chạy ra.
Mới vừa mở cửa, giây sau liền hối hận, nhanh tay đóng sập cửa lại.
Nhưng Đinh Đinh đã nhanh chân đạp cửa xông vào, "Này là ý gì?"
"Hai người đến đây làm gì?" Phá bĩnh cũng lựa đúng lúc thật.
"Không muốn cậu cô đơn một mình trong lễ tình nhân, nên mới mua nguyên liệu tới chúng ta cùng nấu cơm ăn." Chu Sa chỉ túi lớn túi nhỏ trong tay Đinh Đinh.
"Tại.sao.lần.nào.hai.người.tới.cũng.không.thèm.hẹn.trước.vậy.hả?" Tôi gằn từng chữ một.
Không cần nói cũng biết hai đứa này không có chỗ nào ăn tối nên mới nhớ đến tôi.
Bọn họ liếc mắt một cái cũng thấy cả phòng khách đã hoàn toàn thay đổi, đại khái là đã nâng lên một đẳng cấp mới, "Nghe thiên hạ đồn là cậu được người ta bao, quả nhiên là thật."
"Đi chết đi!" Tôi không biết nên khóc hay cười.
"Này nhé, gần đây cậu không có hưởng di sản thừa kế nào, cũng không có nguồn thu nhập phi pháp, vậy lấy đâu ra tiền nâng cấp nhà cửa thế hả?" Chu Sa không khách khí trỏ trỏ ngón tay lên trán tôi.
"Tôi..." Vừa định phản pháo, trong phòng ngủ truyền ra tiếng động. Nghĩ đến Lục Phong đang quần áo không chỉnh tề nằm ở trong, tôi bỗng thấy lạnh toát cả người.
"Bạn gái?"
"Gì cơ?" Tôi giả ngu.
"Diệc Thần cậu không phải là anh em tốt, dám 'kim ốc tàng kiều'..."
Nói đến một nửa, Lục Phong với vẻ mặt không giữ được kiên nhẫn xuất hiện ngay tại cửa phòng ngủ.
'Nàng Kiều' vừa hiện ra, không gian lặng ngắt như tờ.
Tôi như bị kiến đốt mông, nhân lúc bọn họ chưa khép miệng được bèn nhảy vào chặn trước, "Cậu ấy bị mất chìa khóa nhà nên đến ngủ nhờ tôi một đêm, mấy người cũng biết rồi đó, tụi tôi từng học chung với nhau..."
Hai người kia bị đả kích quá dữ dội, tôi nói tràng giang đại hải xong, vẫn còn ngây người ra như phỗng.
Lục Phong vẫn giữ vẻ mặt đầy ám khí ngồi xuống sô pha, không thèm ừ hử tiếng nào.
"Dễ chịu chút coi, cười cái nào." Tôi dùng ánh mắt bảo hắn.
Lục Phong cứng đơ nhếch miệng một cái, khực khực cười hai tiếng, nhìn mặt y như bị táo bón ba ngày chưa hết.
Làm hai tên kia lại tiếp tục diễn vai 'Người Mỹ trầm lặng'.
Ngay cả giờ ăn tôi cũng quên khuấy đi mất, hắn mới bất bình nói, "Tôi đói bụng, chẳng phải nói muốn nấu cơm sao."
Nếu hắn đối với người ngoài có nửa điểm đáng yêu thì tốt rồi.
Bốn người chen chúc nhau trong phòng bếp bé tẹo, muốn xoay người cũng khó, thêm con cá trắm đen xách từ chợ đến vẫn còn sung sức, quẫy đuôi hất nước tới tấp vào mặt Chu Sa. Làm phấn nền phấn hồng phủ má gì trôi hết ráo, so với không trang điểm còn thê thảm hơn, mà giờ chẳng rảnh để trang điểm lại. Tôi cảm thấy ban đêm phụ nữ trang điểm đậm quá nhìn không khác gì quỷ dạ xoa, nhưng vẫn dẫn cô nàng vào nhà tắm rửa mặt tỉ mỉ, sau đó dùng khăn tay lau sạch bọt nước.
"Tôi quên mang theo kem giữ ẩm rồi, cậu có kem dưỡng da không?"
"A? Của nam xài là..."
"Bạn gái của cậu lạ vậy? Chỗ này sao không có chút đồ dùng của phụ nữ thế nhỉ?"
"A ha..."
"Mà đồ cạo râu lại rất đầy đủ, nhưng cậu làm gì có râu."
"Ê hê..."
Cô nàng lanh lẹ cầm lọ phấn dùng để dưỡng da dành cho em bé trên kệ xuống, hiếu kì nói, "Cậu cũng chịu khó chăm sóc mặt đó chứ, biết dùng đồ trẻ con dịu nhẹ không kích thích."
Dịu nhẹ không kích thích... Nếu cô ấy mà biết thứ đang bôi bôi chét chét trên mặt mình bình thường chúng tôi dùng để làm cái gì thì... nhất định sẽ không do dự mà sát tôi.
Cúi đầu lau mồ hôi.
"Mùi ô mai ta..."
Thấy trong tay cô nàng đang lật tới lật lui ngắm nghía cái gì, tôi muốn té xỉu vội nhào tới đoạt lấy, "Cô, cô làm bậy gì đồ của đàn ông thế!!!"
"Xấu hổ cái gì, đàn ông xài cái này là chuyện thường mà."
Cô ở trước mặt tôi chơi với BCS mới là bất thường đó!!!
"Diệc Thần?"
"Ừ?"
Làm ơn đừng dùng ánh mặt quỷ dị đó mà đánh giá tôi chứ.
"SIZE của cậu lớn dữ vậy sao?"
"???"
"Nhìn đoán không ra nha..."
"Nhìn cái gì mà nhìn!!!" Vừa xấu hổ vừa giận dữ, tôi lôi cô nàng đi xuống. Nếu Đinh Đinh mà biết chúng tôi đang thảo luận về vấn đề gì, chắc tôi không còn mạng để sống.
Trở vô nhà bếp, con cá trắm đen trong tay Đinh Đinh vẫn đang hí hửng sống tốt, còn người phụ trách tách vỏ sò là Lục Phong thì gần như bóp nát hết một đống vỏ đầm đìa nước, còn bực bội không ngừng, "Có phải không đấy... tôi còn chưa dùng lực mà..."
Tôi lặng yên trong chốc lát, "Các người đi ra ngoài hết cho tôi."
Còn lại một mình ngược lại đạt hiệu quả cao hơn, này lò vi ba, lò nướng, này thì chiên, này thì xào, này thì luộc, nồi áp suất, nồi hầm canh... Cùng nhau nhảy múa loạn xạ, thế mà không đứt cầu dao! Cầu chì nhà này quả nhiên là chống chịu tốt. Rất nhanh đồ ăn nóng sốt đều được ra đĩa, lò vi ba cũng tuyệt vời 'đinh' một tiếng, tôi thong thả nói, hướng phòng khách la to, "Lục Phong, lấy ly ra đi, sắp xong hết rồi."
Đồ ăn lục tục được mang ra phòng khách. Riêng canh bí đao chưng cách thủy bằng lửa nhỏ chỉ mới vừa chín tới, tôi cẩn thận bưng ra, có phần nóng rát, không ổn lắm.
Chu Sa chạy vào giúp, không để ý đứng sau lưng tôi nói, "Diệc Thần, cậu khai thật đi."
"Ừ?" Nóng quá nóng quá nóng quá... không được rồi, phải tìm chỗ đặt xuống trước đã.
"Cậu với sếp, là loại quan hệ đó phải không?"