Song Trình - Mãi Mãi Một Tình Yêu

Chương 61

Ban ngày tiếp tục kế hoạch tha hai cục nợ, à nhầm, khách đến chơi đi dạo Thượng Hải. Nói thật hai tôi vốn không có khiếu hướng dẫn du lịch, đối với danh lam thắng cảnh của Thượng Hải hoàn toàn mù tịt. Chỉ có thể đánh xe vòng qua khu phố sầm uất hai lần, mãi đến khi trời tối Diệc Thần mới phát hiện ra chỗ thú vị, đó là sạp bán đĩa.

Thượng Hải với Tây An đều có chợ đen bán đĩa CD lậu từ Nhật Bản. Tuy nhiên mặt hàng ở Thượng Hải có phần phong phú hơn về chủng loại, kể cả mấy ban nhạc với ca sĩ không theo trào lưu hiện nay cũng có bày bán, thế là tôi cùng em trai khom lưng chúi đầu vào đống đĩa thượng vàng hạ cám mà bắt đầu công cuộc đãi cát tìm vàng, cò kè bớt một thêm hai, từ 30 đồng bớt xuống 25 đồng còn mặc cả hơn mấy bà già đi chợ mua rau. Để hai tên đàn ông vốn trọng sĩ diện đứng sau có phần xấu hổ, vừa chán muốn chết vừa ngẩn người ra, trúng đầy gió lạnh, giương mắt nhìn nhau.

Cuối cùng hai anh em tôi cũng thỏa mãn ôm đống đĩa đi ra, Diệc Thần còn thán phục tôi vừa nãy đứng giữa quần hùng mà trình diễn màn 'ép giá truyền kì'.

"Anh hai quá giỏi, chém thế mới gọi là chém, một nhát đi luôn 1/3 giá..."

Tần Lãng ho khan một tiếng, hẳn đang nhớ lại cảnh vừa rồi bị mấy chú dân phòng đến dẹp gánh hàng rong, mọi người thi nhau ôm đồ tẩu thoát. Hắn ta và Lục Phong vốn đẹp trai phong độ, khí chất cao nhã, thấy nguy không biến sắc, bị anh em Trình gia chúng tôi kéo tay chạy tán loạn cùng đường khắp phố, chật vật đến không chịu được.

"Tối nay ăn gì đây?"

Hai mắt em trai bỗng sáng ngời, "Em muốn ăn sủi cảo!! Sủi cảo ở miếu Thành Hoàng hình như rất nổi danh phải không?"

Thế là đoàn người áo mũ chỉnh tề chen chúc nhau trên băng ghế nhỏ mà ăn sủi cảo.

Lục Phong dáng người bề thế phải ép mình trên cái ghế nhỏ xíu, thoạt nhìn đúng là nguy cơ rình rập. May mà tư thế ngồi tuy hơi khó chịu, nhưng hắn cũng không lộ ra vẻ mặt bực bội, chỉ hết sức chuyên chú có phần vụng về mà dùng đôi đũa duy nhất gắp sủi cảo cho tôi.

"Oa..." Đứa em vốn đang phấn khởi há miệng đớp sủi cảo bỗng hét thảm một tiếng, "Đau quá, đau quá..."

Tên ngốc này không biết ăn sủi cảo phải hút nước ra trước, đã vội đưa lên cắn, nhất thời bị phỏng miệng.

"Xảy ra chuyện gì? Có phải miệng rất đau không?" Tần Lãng bày ra vẻ săn sóc dị thường, "Để tôi xem xem."

Bỗng nhiên trong nháy mắt tôi cảm thấy phía sau hắn thò ra cái đuôi lang sói mà vẫy vẫy.

"A, để tôi chỉ cậu một cách sẽ không đau nữa..."

Tôi trợn mắt há hồm nhìn Tần đại thiếu gia nhoài người ra phía trước mà... MI em trai tôi.

Nè nè, hai cái tên này... có ý thức cộng đồng chút nào không vậy?? Tuy rằng trời tối nhá nhem không nhìn thấy rõ, bên cạnh cũng không có ai, nhưng loại sự tình này... không thể nhịn mà về nhà làm được sao?

Tình hình chiến đấu bên kia thế nào tôi cũng ngại xem tiếp, chỉ có thể đau khổ cúi đầu tiếp tục ăn.

Vừa ngẩng đầu lên lại phát hiện Lục Phong đang chăm chú nhìn tôi.

"Gì vậy?"

"Em cũng bị phỏng kìa."

"...Làm gì có." Tôi đần mặt ra.

"Phỏng rồi." Hắn vẫn cố chấp nói.

"...Không c..."

"Anh nói có là có." Tên kia vì âm mưu gian manh của mình nhịn không được cười một cái, kéo tôi qua, rồi mới...

Môi dính vào nhau, đầu lưỡi dò xét đi vào khẽ hôn một chút rồi nhanh chóng lùi lại, tách nhau ra. Chỉ là trong vòng hai ba giây ngắn ngủi hôn nhau, tim tôi lại đập như ngựa chạy, tay nắm lấy đũa mà run rẩy không ngừng.

Cái tên này, cái gì tốt không học, lại đi học mấy thứ tào lao... Tần Lãng kia đúng là mầm mống hiểm họa mà.

Mặt mày đỏ phừng phừng, tôi tức tối lấy đũa chọc bấy nhậy chiếc sủi cảo vô tội, trong khi thằng cha kia lại hớn hở tươi cười ăn nốt cái cuối cùng.

Không hiểu sao trực giác mách bảo tôi đêm nay ở chung phòng với Lục Phong rất nguy hiểm. Tôi tần ngần đứng ở phòng khách, định thương lượng với Tần Lãng việc đổi phòng, ủy khuất cậu ta tối nay ngủ với 'Lục đại ca' mà mình sùng kính một đêm vậy (lúc vừa xuống sân bay Tần Lãng nhìn thấy Lục Phong liền rất mắc ói mà gọi 'Lục đại ca', làm hắn mấy giờ liền sau đó vẫn chưa thoát khỏi trạng thái 'hóa đá'), vừa mới hé miệng, đã bị người đứng phía sau túm lấy lôi vào phòng ngủ, ầm một tiếng khóa cửa lại.

(cuối cùng cũng nhớ khóa cửa rồi đấy...)

"Anh, anh, anh muốn làm gì?" Tôi nuốt nước bọt, lùi về góc sáng sủa của chiếc giường.

"Cưng nói thử xem?" Óa, cười gian ác còn hơn cả Nghị Quế.

Có phải đang chuẩn bị đóng cảnh giếp nhau đâu.

"Hôm nay là thời hạn thanh toán, anh đến thu tiền nhà ấy mà."

"Quá hạn rồi, xem như vô hiệu."

"Vô hiệu cái gì." Hắn biến sắc, vô cùng u ám đáng sợ, "Giỡn mặt nhau à?"

Tôi vốn sợ hãi thế lực ác bá, rất nhanh liền bị đè chặt lên giường thành hình chữ đại. Nhưng chính lúc bị tên đàn ông cường tráng hùng hổ kiên quyết chen vào giữa hai chân, mới cảm thấy nguy cơ tràn ngập, "Bọn, bọn nó ở cách vách sẽ nghe thấy." Tôi mưu đồ nhắc nhở hắn về hiệu ứng cách âm kém của phòng.

"Á à." Hắn cười cười, để lộ hàm răng trắng đều, "Vậy cưng phải hết sức cẩn thận, không được kêu lớn tiếng quá."

Không, không phải như thế... ê...

Toàn bộ quần áo đều bị lột sạch, không chừa một khe hở để chạy thoát, như thế cũng tốt, vì có mà chạy đằng trời.

"Không cần... liếm..." Tôi yếu ớt nói, này rõ là cố tình dùng đầu lưỡi mặc sức khiêu khích những chỗ nhạy cảm của tôi, hại tôi phát ra những âm thanh kỳ quái, càng lúc càng lớn... vách bên kia nhất định sẽ nghe thấy...

"Ở ngoài không được nắm tay, trước mặt mọi người phải giả làm bạn bè, lúc có mặt Diệc Thần không được động tay động chân, làm một lần nghỉ một ngày, không được làm bên ngoài nhà, khi làm nhất định phải dùng bao, không được xài thuốc, không được liếm... hạn chế đúng là nhiều thật đấy nhỉ."

"Vậy anh tuân thủ được mấy lần chứ!!!" Tôi nhịn không được chửi ầm lên, chết tiệt, còn dùng tư thế tao nhã như vậy chậm rãi cởi dây nịt, rốt cuộc là đang đe dọa hay đang khiêu khích??

...Quần kéo xuống, nhìn vào giữa hai chân hắn, tôi sợ hãi đến độ cả khí lực chửi bậy cũng không còn.

Có phải không đây!!! Hôm qua, hôm qua không nhìn thấy, là vì đã đưa lưng lại. Kia, kia so với ngày trước đúng là...

Tuổi này rồi mà cậu bé vẫn có thể phát triển thêm sao?

Hắn liền thừa dịp tôi còn ngẩn người, đem tôi ra liếm từ đầu đến chân hết một lượt... ô... tôi cư nhiên lại có cảm giác không thể nhịn được tiếng rên thoát ra.

Đáng hận nhất là, hắn cầm lấy gốc rễ của tôi vừa chơi đùa khiến đàn ông bình thường không thể chống cự, vừa thấp giọng thủ thỉ bên tai, "Ngàn vạn lần không được lớn tiếng quá đó nha."

Tôi, tôi thật sự rất muốn đá hắn, nếu không phải vì cơ thể đã mềm nhũn hết rồi.

May mà phút quan trọng đã bị môi hắn chặn lại, không thì có nước la bể nhà. Đầu lưỡi lại thừa cơ liếm vào bên trong, quấn lấy lưỡi của tôi.

Môi lưỡi quấn quýt nhau, một tay vuốt ve phần ngực mẫn cảm, tay còn lại dò dẫm ra phía sau, ngón tay thon dài chen vào trong. Cơ thể tôi giật xốc lên, âm thanh gì cũng tịt ráo, chỉ có thể nức nở nhẫn nại để chỗ yếu ớt bị ngón tay ra vào, muốn chạy cũng chạy không thoát.

Cuối cùng môi ẩm ướt tách ra, ngón tay cũng nhân từ rút khỏi, "Cưng chờ một chút."

Đó là... thuốc bôi trơn...

Ô... thật sự là hết hy vọng rồi...

Đùi được nâng lên, tách ra thật rộng, rồi mới... bị xuyên vào.

Số phận thật tàn nhẫn, SIZE đáng sợ như thế...

Ngón tay điên cuồng bấu lấy ra giường, tôi nghĩ muốn giảm xốc một chút loại xung lượng quá lớn như vậy, nhưng cũng không có ích gì, thứ co rút mãnh liệt thế này căn bản không thể khống chế được âm thanh, tôi cắn chặt răng lại, vậy mà tiếng rên rỉ dưới sự ức chế vẫn len lén thoát ra ngoài.

"Ư ư..." Thảm rồi, cách vách sẽ nghe thấy...

Tôi càng nhẫn nại vất vả, hắn ngược lại càng thêm hưng phấn, kiên quyết đâm thẳng vào sâu bên trong, mạnh mẽ tiến vào trung tâm.

"Aaaaaaaa..." Ai đó làm ơn lấy băng kéo dán miệng tôi lại đi!

Tôi gian nan thở dốc, miễn cưỡng nuốt tiếng rên xuống. Động tác mỗi lúc một nhanh, cả người đong đưa nhẫn nại đến mức nước mắt tèm lem cả. Đành phải cắn chặt tay mình, thở ra một chút, rên rỉ, rồi lại hít vào...

Thật khó chịu.

"Khá lắm." Tôi có rối loạn bao nhiêu thì tên khốn này cũng chỉ thở dốc nặng nề một chút, cả âm thanh cũng chưa hề biến đổi, "Vậy thử thế này xem."

Mở rộng biên độ hơn, triệt để rút ra, rồi lại cố tình chầm chậm tiến vào trong. Tôi dù không muốn lại bắt đầu có phản ứng, hắn vẫn tiếp tục dùng loại tốc độ đưa đẩy này mà chọc ghẹo.

Gã đàn ông này, làm từ nãy đến giờ mà mặt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng khốc liệt, động tác có dữ dội cách mấy cơ mặt cũng không vặn vẹo, nhiều lắm chỉ thở dốc hai tiếng phiến tình, chỉ khổ cho người nghe thấy tim cũng muốn nứt toác theo.

Đột nhiên bị hắn xốc dậy tạo ra tư thế kết hợp mới, mạnh bạo ép ngồi xuống thắt lưng hắn.

Bị va chạm sâu đến cùng cực, tôi như muốn nổ tung mà thét lên chói tai.

Thế này thì làm sao mà nhịn được, một bên bị hắn nâng lên hạ xuống, một bên không thể khống chế tiếng thở dốc thảm thiết, cơ hồ khóc nấc lên.

Lúc này... bố nó cũng không thèm quan tâm bên kia có nghe thấy hay không...

Ngày hôm sau tôi cố gắng chỉnh tướng đi đứng sao cho không quá khó coi, cố hơn nữa là ráng chong mắt gấu mèo ra mà nấu cháo thịt bằm kèm theo trứng bắc thảo. Còn tên đầu sỏ làm chuyện tội lỗi lại hết sức thư thái mà ngồi ngoài phòng khách đọc báo. Chết tiệt, rõ ràng hắn so với tôi tốn nhiều sức lực hơn, vì cái gì mà hoàn toàn không chút hề hấn nào, còn tôi ngược lại di chuyển hệt như con cua.

"Hôm nay nhìn anh tâm tình tốt quá ha." Trong lúc chờ buổi sáng, Tần Lãng chào hỏi hắn.

"Đúng vậy. Tối qua ngủ rất ngon." Có kẻ thâm nho lọ nồi trong lời nói.

Ta hận! Tôi phẫn nộ vốc một đống muối ném vào.

Hắn dĩ nhiên tâm tình rất tốt, gần như đem hết phần tiền vốn lãi mẹ lãi con gì đó đòi một lượt... Tôi còn sống được đã là kỳ tích!

Thân thể tổn hại thế này, còn phải cố gắng chống đỡ mà dẫn bọn họ ra ngoài dạo chơi ngắm cảnh, càng không thể hé miệng ra là bị người ta OOXX đến độ thắt lưng sắp gãy đến nơi.

Càng lúc càng cảm thấy Lục Phong đáng ghét.

Bốn người cùng dàn hàng, nhìn chung vẫn cao tương đương nhau. Diện mạo phong độ của Lục Phong và Tần Lãng không cần phải bàn, em tôi so với bọn họ có kém một chút, chí ít cũng linh động đáng yêu, tôi tuy sắc mặt có hơi xanh xao, nhưng cũng được tính là mỹ thiếu niên hay mỹ thanh niên chứ bộ. Một loạt bước ra đường lớn, khiến không ít chị em ngoái nhìn, chưa kể còn có một em gái hết sức nhiệt tình cầm máy ảnh chạy lại, "Em chụp cho các anh một tấm nhé?"

Trước khi mọi người kịp phản ứng Tần Lãng đã cười tủm tỉm nói, "Được." Phỏng chừng là hoàn toàn xuất phát từ phản xạ có điều kiện.

Tôi và em trai đứng giữa cùng dựa vào nhau, hai thằng cha cao lớn xếp hai bên, Lục Phong thật tự nhiên mà đặt tay lên vai tôi.

Thế là bức ảnh tứ đại mỹ nam nhân ra đời. Nét mặt vừa thả lỏng được đôi chút, tay của Lục Phong bất chợt trượt từ vai xuống đụng vào eo tôi, tôi nhịn không được gào lên một tiếng.

"Sao vậy, còn rất đau?"

Còn dám nói!!! Tôi hận không thể trừng chết hắn, mặt cũng theo đó mà đỏ bừng lên.

Hắn mỉm cười cúi đầu nhìn tôi, khuôn mặt lộ vẻ dịu dàng hiếm thấy, tự nhiên lại thoảng chút hương vị của sự cưng chiều mê đắm.

"Konica~~~"

Giật mình quay lại, cô bé đó nở nụ cười tươi như hoa, "PERFECT! Tấm này cũng rất tuyệt!!"

Hai tấm hình đó, đã trở thành minh chứng duy nhất cho cuộc sống hạnh phúc ngày ấy của chúng tôi.
Bình Luận (0)
Comment