Song Trình - Mãi Mãi Một Tình Yêu

Chương 67

Lục Phong đi rồi, trong căn nhà trống rỗng chỉ còn mình tôi.

Tôi chấp nhận để cho Tần Lãng mang Diệc Thần đến Nhật Bản. Nhà đã thành ra như vậy, không còn lý do gì để tiếp tục trì hoãn ở lại đây nữa.

Còn tôi thì sao?

Trong khi tôi vẫn còn đang hoang mang, Trác Lam lại xuất hiện ngay tại cửa. Tôi chỉ có thể cho rằng đó là số trời đã định, không cách nào lay chuyển được.

Bằng không tại sao cô ấy trước không đến sau không đến, lại đến ngay lúc ấy, không kém một giây.

"Trác Lam, chúng ta kết hôn đi." Tôi nghe được chính mình rỗng tuếch nói với cô như vậy.

Tôi biết là tôi không đúng. Thế nhưng lúc ấy không ai đến nói với tôi phải làm sao mới đúng.

Ngay trước khi tiến vào giáo đường, tôi mới biết cha Trác Lam là một nhân vật tiếng tăm lẫy lừng, chẳng qua chỉ có tôi kiến thức hạn hẹp mà thôi. Kỳ thật quyền thế của Trác gia đối với tôi không tồn tại chút ý nghĩa nào, chỉ là thời điểm đó tôi không muốn bị bất cứ ai tìm thấy, mà dựa vào khả năng của họ, tôi hoàn toàn có thể 'bốc hơi' khỏi thế giới này.

Trác Lam thật sự là một người vợ tốt vô cùng, gương mặt dịu dàng, lại thiện lương hiểu chuyện, hoàn mỹ đến độ tôi không thể phàn nàn điều gì. Cô ấy cũng không đòi hỏi tôi quá nhiều, dường như việc tôi trở thành chồng đã là đủ với cô lắm rồi. Mặc dù tôi luôn im lặng, không thú vị, trầm lặng tựa như một cái xác mục ruỗng, cô cũng chỉ kiên nhẫn mỉm cười ngồi bên cạnh tôi, chăm sóc tôi, càng tế nhị hơn là không bao giờ nói quá nhiều.

Giai đoạn đầu tôi không tài nào thoát khỏi mớ bòng bong đấy. Rõ ràng là do chính mình lựa chọn, vẫn không cách nào đối diện được với nó. Buổi sáng thức dậy thấy người gối đầu cạnh mình không phải là Lục Phong, mà là gương mặt dịu dàng của vợ, lại kinh hoảng không nói nên lời.

Hiện tại tôi mới hiểu ra nguyên lai mình đê tiện đến bậc nào. Chỉ vì nhất thời muốn lẩn tránh Lục Phong, lại hy sinh một cô gái không hề liên quan gì.

Nếu cô ấy không lấy tôi, bất kể thế nào cũng sẽ hạnh phúc hơn hiện tại hàng ngàn hàng vạn lần.

Tôi làm sao có thể liên lụy cô ấy như thế.

"Trác Lam." Khi tôi hoàn toàn tỉnh táo, đã là chuyện một năm sau đấy. Người vợ hiền trẻ tuổi đang đứng trong vườn hoa cho một chú chim không rõ loài ăn, khẽ mỉm cười nghiêng đầu nghe tôi nói.

"Xin lỗi em... anh không phải là một người chồng tốt."

"Sao vậy?" Trác Lam vấn mái tóc dài đen như ngọc của mình lên, trông càng toát lên vẻ đẹp khôn khéo chín muồi, "Anh đối với em rất tốt... không hề dính vào thói xấu của mấy đức ông chồng khác."

"...Thật không?"

"Anh không hút thuốc, không rượu chè, không cờ bạc, không ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, không có mèo, càng không vũ phu với em." Cô nheo mắt cười, trêu chọc tôi.

Tôi xấu hổ nói, "Không phải... anh không làm tròn trách nhiệm của một người chồng, có rất nhiều chuyện nên làm mà vẫn chưa làm..."

Ví dụ như, tôi vẫn không cách nào chạm vào cô. Tôi là đồng tính luyến ái. Đối với phụ nữ... chỉ có thể làm qua loa cho có lệ.

"Em cảm thấy rất tốt." Cô chân thành nói, "Thật sự anh đối với em rất dịu dàng... Ngay cả nói chuyện lớn tiếng cũng chưa từng... Trước đây em vẫn lo lắng là anh sẽ chán ghét em, nên khi anh nói rằng chúng ta kết hôn đi, em thật sự rất vui... Không thể tin rằng đó là thật... Giờ thì tốt rồi, anh đã ở cạnh bên em..."

Tôi im lặng. Tôi có cái gì tốt? Bất kì một người đàn ông nào đến với cô cũng tốt hơn tôi nhiều.

Có lẽ tôi nên sớm rời khỏi cô một chút mới là điều tốt.

"Hơn nữa..."

"Ừ?" Tôi còn đang suy tư, ly hôn có thật sự tốt cho cô ấy không, ít nhiều gì cô cũng không nên lãng phí tuổi thanh xuân của mình cho người đàn ông vô dụng như tôi.

"Có chuyện em muốn nói cho anh biết..." Cô bỗng nhiên hơi đỏ mặt, ngay cả vành tai xinh xắn cũng hồng lên.

"Ừ?" Tuy rằng ly hôn đối với một cô gái trẻ không phải là chuyện tốt, song vẫn còn tốt hơn ở cạnh một người nhàm chán như tôi cả đời.

"Em có thai rồi."

Tôi ngơ ngác, tựa như sét đánh ngang tai, khẽ nhói lên.

Có lẽ do vẻ mặt tôi quá kinh ngạc, cô mới phì cười, "Anh không cần ra vẻ bị hù như thế, chuyện này cũng bình thường mà, chúng ta đã kết hôn được một năm..."

Âm thanh của vợ càng lúc càng trở nên mơ hồ, dần dần mất hút hoàn toàn không nghe thấy được.

Con của tôi? Của tôi...

Tôi biết là tôi đã sai rồi.

Thế nhưng đã không thể quay đầu được nữa.

Đứa trẻ ấy là con trai, sau khi oa oa khóc lớn lại nhìn tôi cười, mặc dù cười có hơi xấu, nhưng vẫn đáng yêu quá đỗi. Tôi ngẩn ngơ ôm con mình rớt nước mắt.

Từ nay về sau tôi chỉ có thể một lòng làm người cha, làm người chồng của Trác Lam, điều gì cũng không thể nghĩ tới.

Đứa nhỏ cứ từ từ, rồi lại rất nhanh chóng mà lớn lên. Biết nói, biết đi, tiếp đó là vào nhà trẻ, rồi lên đến tiểu học, càng lúc càng giống tôi trước đây, giống như được nhào nặn từ một khuôn mà ra vậy, ngay cả tính cách cũng thế... Tôi biết con mình sau này sẽ trở thành một bản sao thời niên thiếu của mình, lông mi dài, cằm nhọn, mũi thẳng, đôi mắt dài mảnh, khi cười rộ lên sẽ xuất hiện lúm đồng tiền nhàn nhạt, diện mạo thanh tú, nhưng vẫn chỉ là một đứa trẻ nhỏ không hơn không kém.

Con trai giống tôi ở chỗ rất chăm gạo bài, không nói chuyện với bạn gái, tuổi còn nhỏ đã giống như cụ non, thích kín đáo, thiếu thẳng thắn, nhưng lại rất ngoan ngoãn, còn giống tôi trước đây trở thành lớp trưởng, được thầy cô yêu mến...

Con trai thích cha hơn là mẹ, suốt ngày chạy theo tôi. Tôi dạy con viết chữ, đọc thuộc thơ, dạy con ghép những mô hình vụng về... Trác Lam ở bên cạnh nhìn hai cha con có khuôn mặt tương tự nhau nằm sấp một chỗ mà ghép hình, phá lên cười vui vẻ, chỉ đến khi tôi dạy con phẩm rượu thì cô ấy mới vì ông bố lớn tuổi mà không biết tốt xấu than phiền hai câu.

Dù con không phải mang họ Trình mà là họ Trác, nhưng xác thực vẫn chảy dòng máu của tôi, là đứa con giống tôi đến đáng kinh ngạc.

Khi tôi ôm con ngồi bên cạnh Trác Lam xem tivi, sẽ không thể tin được trong quá khứ, mình đã từng mong muốn ở cùng một chỗ với một người đàn ông. Tôi là cha đứa trẻ này, là chồng của cô ấy. Là chính tôi không biết gì mà đã xông vào cuộc sống của họ, tôi không thể rũ bỏ trách nhiệm được.

Tôi ngồi trên băng ghế dài trong vườn hoa, ánh mắt thất thần. Con trai ở cách đấy mấy bước đang cầm máy vụng về chụp tôi, rồi mới cầm ảnh chụp được chạy đến bên tôi như khoe bảo vật. Khuôn mặt người đàn ông hao gầy trên bức ảnh, ánh mắt cô liêu đến thế chính là tôi, vài năm trôi qua rồi, vậy mà trông như chưa từng thay đổi.

"Gì thế con?"

"Dạ, cuối tuần này phải nộp cho thầy bài tập chụp ảnh."

"À." Bây giờ trẻ con được học thật nhiều thứ.

"Đề tài là cha yêu của con."

Tôi khẽ cười, trong lòng khó tránh một chút hư vinh.

"Không phải, là cha mà con yêu nhất trên đời."

"Ừ, được rồi, cha có phần thưởng cho con đây, trò chơi lần trước cha soạn được sẽ tặng cho con..."

"Vậy người cha yêu nhất là ai?"

"..." Ngực bỗng nhói đau.

Chợt giật mình nhớ về bức ảnh kia, người ấy cúi đầu nhìn tôi mỉm cười, nét mặt lộ vẻ dịu dàng hiếm thấy.

Tôi vuốt mái tóc mềm mại của con, "Dĩ nhiên cha yêu mẹ của con nhất... còn có Văn Dương nữa."

Mùa đông rất nhiều năm về trước ở Thượng Hải, trong ống kính đấy, là tôi và hắn.

Vỡ vụn rồi.

Hiện tại nhớ lại,

Hóa ra khoảnh khắc đọng lại trong nháy mắt đó, không phải là vĩnh hằng.
Bình Luận (0)
Comment