Sống Trong Di Động Của Tổng Tài Hào Môn

Chương 24

Thành tích học tập của An Nhu dần ổn định, đều giữ vững thành tích ở những lần kiểm tra tiếp theo, không khí trường học cũng có xu hướng ổn định.

Điều làm cô buồn cười là Từ Trình, đại khái ngày đó đứng ở trước mặt An Nhu lời thề son sắt nói hai từ "Gian lận" ký ức quá mức khắc sâu, hai ngày này, hễ Từ Trình thấy mặt An Nhu đều đi đường vòng.

An Nhu không có ý kiến gì đối với Từ Trình, nhiều lắm cảm thấy người này có chút thanh cao kiêu ngạo không biết nhìn người, thật ra tính tình không xấu, cũng chỉ xem đó thành chuyện cười kể cho Sở Hư Uyên nghe. Một người đàn ông mà một câu xin lỗi cũng nói không nên lời, nói thật, chỉ điểm này thôi đã đủ để An Nhu cười anh mấy chục ngàn lần.

【thái độ của giáo viên và các bạn học trong lớp cũng thay đổi nhanh chóng, lâu lâu còn cười chào hỏi tôi nữa đó 】

An Nhu vừa làm bài tập còn có thể phân tâm nói chuyện phiếm với Sở Hư Uyên.

【 trước kia, bọn họ căn bản sẽ không để ý tới tôi. 】

Từ ngày thành tích của An Nhu tốt dần lên, địa vị ở trong lớp học cũng cao hơn so với phía trước cũng được giáo viên coi trọng, chủ nhiệm lớp còn nghiêm túc cảnh cáo một vài học sinh trong lớp không được khi dễ An Nhu, nếu không sẽ bị trường học xử phạt nặng. Trong khoảng thời gian trước, chuyện như thế này An Nhu mơ cũng không dám mơ.

Trước kia, giáo viên trong trường cũng chỉ đối xử lạnh nhạt cùng coi thường, hiện tại lại được coi trọng. Quả thật An Nhu cảm thấy như là đang nằm mơ. Trừ bỏ không có bạn tốt, thì hiện tại, sinh hoạt thường ngày của An Nhu càng ngày càng giống với thế giới trước của cô.

【 đây là dựa vào thành tích mang đến hiệu ứng mà thôi. 】

Sở Hư Uyên cũng không ngoài ý muốn đối với câu trả lời của An Nhu, giọng điệu cũng vẫn bình đạm như cũ.

【 Tất cả đều nhìn vào thành tích. 】

【 đã rất tuyệt rồi, mọi chuyện cứ diễn ra như vậy là được 】

An Nhu cảm thán nói.

【 không thể yêu cầu càng nhiều, tôi có thể thuận lợi tốt nghiệp thì hoàn toàn không thành vấn đề. 】

Lấy thành tích hiện tại của cô, muốn thi vào một trường tốt căn bản không thành vấn đề, có thể nói, nếu An Nhu muốn, cô có thể lao tới TOP 1 trong bảng xếp hạng toàn quốc.

Quơ quơ ly rượu trong tay, Sở Hư Uyên nhìn tin nhắn không nói chuyện.

【 tôi ...】

Ngón tay Sở Hư Uyên gõ ra một hàng chữ, rồi lại nhanh chóng cắt bỏ.

Ý nghĩ hiện tại của An Nhu quá giống với ý nghĩ trong quá khứ của Sở Hư Uyên. Nhớ tới cái thời tuổi trẻ đầy ấu trĩ của mình, từ sâu trong cổ họng phát ra một tiếng cười khẽ, trào phúng lại bất đắc dĩ.

Cho dù nhượng bộ cũng sẽ không có kết cục tốt, trước kia Sở Hư Uyên cũng không hiểu đến đạo lý này, thế nào cũng phải tự té ngã, bị ép buộc đến cực hạn, mới hiểu được điều này. Dù người khác có nói như thế nào trong lòng cũng sẽ ôm một tia hy vọng.

Phía An Nhu, mọi việc đều đã đi vào quỹ đạo, thành tích cũng vững vàng, bình ổn trong TOP 10 của trường, thậm chí nhiều lần leo lên vị trí No.1; No.2. Lúc này cô mới có tinh thần cùng sức lực nhọc lòng chuyện của Sở Hư Uyên.

Thời gian mấy ngày nay, Sở Hư Uyên đã tới trên đảo nhỏ, tham gia hội nghị của tứ đại gia tộc, chỉ là Sở Hư Uyên không cần thường xuyên xuất hiện trong cuộc họp, chỉ giao cho thuộc hạ thân cận đi xử lý, anh chỉ cần xuất hiện vào ngày đầu tiên, xem như điểm danh là được.

【 Sở tổng, bên kia hôm nay thế nào? 】

Cõng cặp sách nặng trĩu về nhà, An Nhu còn ở lao tâm lao lực dò hỏi hành trình hôm nay của Sở Hư Uyên.

【 không có việc gì, không cần tôi lên sân khấu, 】

Sở Hư Uyên cũng không có gạt cô, đại khái là đã quen An Nhu tự động định vị hành trình của mình, cũng không có không kiên nhẫn.

【 thay đổi nơi khác giải quyết công việc mà thôi. 】

【 cũng bận quá hen...】

An Nhu có chút mất mát, lời này của Sở Hư Uyên khá rõ ràng, chính là không có đi ra ngoài, nhưng không đi ra ngoài thì sẽ không quen nữ chủ Tô Hoàng.

Tình tiết trong tiểu thuyết cũng không có nhắc tới thời gian chính xác Sở Hư Uyên gặp Tô Hoàng, chỉ nói là ở trên bờ cát, cái khác An Nhu không lo lắng, chỉ lo lắng bản thân lỡ tay làm hỏng lần gặp mặt đầu tiên giữa Tô Hoàng và Sở Hư Uyên.

Lần ở kho hàng chính là đoạn làm Sở Hư Uyên sinh ra hứng thú với nữ chủ, từ khi nhớ ra, An Nhu vẫn luôn tự trách chính mình, tùy tiện ra tay thế nhưng lại thay đổi cốt truyện, quỷ biết phía sau còn có thể gặp mặt được nữa hay không. Nếu hai người không thể ở bên nhau, không lẽ ném cô vào bồi thường sao.

【 Sở tổng, tổng tài đều bận giống như anh vậy sao? Anh không có chuyện gì khác để làm ngoài công việc sao? ( đau lòng tự ôm lấy cơ thể mập mạp của mình.jpg ) 】

An Nhu căng da đầu lấn sang chuyện đời tư của Sở Hư Uyên, hi sinh vì cốt truyện.

【 không có gì hứng thú yêu thích, 】

Sở Hư Uyên hơi kinh ngạc đối với câu hỏi của An Nhu, nhướng mày.

【 tại sao cô lại đột nhiên hỏi vấn đề này? 】

Tuy rằng trước mắt hai người cũng có chút giao lưu, nhưng phần lớn đều là một mình An Nhu lải nhải nói về những chuyện vụn vặt trong đời sống thường ngày của mình, cằn nhằn những chuyện vô lý mà bản thân gặp phải với Sở Hư Uyên, cơ hồ rất ít hỏi đến chuyện riêng của Sở Hư Uyên.

Không phải chứ?! Không phải nói tổng tài trong tiểu thuyết Mary Sue đều rất trung nhị sao, tại sao đến lượt người này lại không phải?! Chẳng lẽ chỉ số thông minh của anh ta chỉ giảm xuống ở trước mặt nữ chủ thôi sao?!

An Nhu trong lòng rơi lệ đầy mặt, gửi tin nhắn còn phải duy trì trấn tĩnh.

【 bởi vì tôi cảm thấy anh có lẽ cần yêu cầu nghỉ ngơi một chút, làm việc quá mệt nhọc cũng không tốt, đi ra ngoài vui chơi gì đó cho đầu óc bớt căng thẳng, có điều kiện tốt như vậy không tiêu tiền để vui chơi thấy hơi lãng phí...】

Ngay từ đầu, An Nhu chỉ là muốn dụ Sở Hư Uyên đi ra ngoài, nói nói đã trở thành thật lòng suy nghĩ cho anh ta.

【 Haizz, tôi thật hâm mộ Sở tổng, tôi còn đang cực khổ học tập đây nè, còn Sở tổng thì đã trở thành người đứng đầu tứ đại gia tộc, còn đứng trong TOP 10 người giàu nhất trên thế giới, lớn lên đẹp trai, có tiền, quả thực là nhân sinh người thắng ... ( tôi không có tiền tôi chỉ là một con chim ngốc nghèo khổ.jpg ) 】

Icon emoji lần này là một emoji động con chim có cái mào bảy sắc cầu vòng, gương mặt muốn khóc, buồn thiu, gục đầu xuống, gió thổi nhè nhẹ làm cái mào bảy sắc cầu vòng bay bay trong gió.

An Nhu giật giật khóe miệng, tuy rằng cảm thấy hơi khó chịu, còn cay đôi mắt rất muốn chửi cái hệ thống rác rưởi này dám tự tiện làm bậy, nhưng cái icon emoji này phản ánh tâm trạng cùng hoàn cảnh hiện tại của cô.

Chim ngốc nghèo khổ VS nhân sinh người thắng, dù An Nhu là nữ, cô cũng, cô cũng vô cùng cô cùng ghen ghét nha, ga tô quá đi.

【....】

Sở Hư Uyên cũng không biết phản ứng ra sao.

【 Cái icon emoji đó cô lấy từ đâu ra? 】

Cho tới nay, có rất nhiều người nói trực tiếp trước mặt anh rằng họ hâm mộ ghen tị hận, muốn thay thế thân phận địa vị của anh thì càng nhiều, chỉ là là thoải mái hào phóng nói một cách không biết xấu hổ như An Nhu ... Vẫn là người thứ nhất.

Càng không cần nói đến cái icon emoji cay đôi mắt mà Sở Hư Uyên chưa từng gặp qua bao giờ. Ánh mắt đầu tiên nhìn đến nó, Sở Hư Uyên đã im lặng không có lời nào để nói.

【anh hỏi hệ thống đừng hỏi tôi, anh cho rằng tôi nguyện ý sao! (tôi chỉ là một con chim ngốc nghèo khổ, cắt cắt thổi thổi thổi —.gif ) 】

Lại là hình một con chim có cái mào dài bảy sắc cầu vòng cùng với đang được cắt tỉa lông, dù cạo trọc, nhưng vẫn còn le que vài cọng lông bay bay trong gió.

An Nhu: Nói thật, hiện tại mình chỉ muốn đập bẹp cái hệ thống khốn khiếp nào thiết kế ra cái icon emoji động này.

【Thôi anh muốn làm gì thì làm đi ha. 】

An Nhu còn vế sau nữa chưa kịp gửi thì đã phát hiện có người gọi cho Sở Hư Uyên thông qua App Viber, còn phát hiện trước cả anh, quét mắt tên người gọi đến, "Hạ tiểu thiếu gia".

Sở Hư Uyên mở Viber, An Nhu cũng nhớ tới người tên Hạ tiểu thiếu gia này, phía trước không có chú ý, Hạ tiểu thiếu gia là Hạ Dương? Thời điểm này, người có quan hệ tốt với Sở Hư Uyên chỉ có Hạ Dương. Lần trước, Sở Hư Uyên gặp được phiền toái, cũng là người liên lạc nhiều nhất trong điện thoại, tên là Hạ Dương này đến giúp đỡ.

Nhớ lại, sau này, Hạ Dương sẽ vì nữ chủ mà phản bội Sở Hư Uyên, thiếu chút nữa tàn sát lẫn nhau, An Nhu lại có chút thổn thức. Ở trong tiểu thuyết, Hạ Dương cũng là một nhân vật mấu chốt, anh ta cũng học tại học viện DICE, lớn hơn hai cấp so với nữ chủ, là một trong mười ba người Hội Học Sinh của học viện DICE.

Bởi vì có quan hệ tốt với Sở Hư Uyên, nên cũng có địa vị khá cao trong Hội Học Sinh, còn chức vụ là gì thì tác giả không có nhắc tới.

Hạ Dương đơn giản chỉ là nhân tố cung cấp một cơ hội gặp mặt giữa Tô Hoàng và Sở Hư Uyên, nhưng anh ta lại yêu Tô Hoàng, thành nam phụ tốt nhất trong quyển sách này, cũng là một nhân tố vô cùng tốt của tác giả, làm nam nữ chủ ngược luyến tình thâm.

Bộ tiểu thuyết《 Người tình quý tộc 》 này vô cùng không bình thường, nó chủ yếu nằm trong mục "Ngược luyến tình thâm" , thật sự là phát huy bốn chữ này tới cực hạn.

Nam nữ chủ hiểu lầm không nói, đoạn giữa có tình tiết viết nữ chủ quen với Hạ Dương, còn quan hệ tình dục, nhưng vì nữ chủ còn vấn vương tình cảm với nam chủ nên hai người cũng chia tay rất nhiều lần, làm người đọc lo lắng.

Thậm chí có người còn ship cặp đôi này, ý kiến bắt tác giả cho nam chủ yêu người khác, vì nghĩ nữ chủ không còn sạch sẽ, không còn xứng với nam chủ, mắng nữ chủ bạch liên hoa, ở bên nam chủ thì giữ kẽ, một cái ôm cũng chưa cho nam chủ, mà khi đến với nam phụ lại không chần chờ đã vội trao thân, trong khi nam chủ lại giữ thân như ngọc, còn nam phụ là công tử đào hoa.

Nhưng, tác giả vẫn giữ vững ý kiến, viết ra một tình tiết, một trong những bạn giường của nam phụ mang thai và sinh con cho anh ta, nữ chủ mắt không chứa hạt cát, dứt khoát chia tay với nam phụ, sau đó quay lại với nam chủ.

Không có viết cảnh hai người thân mật, cũng không có tình tiết đám cưới, chỉ viết đến đoạn nam nữ chủ nắm tay nhau ngồi lên vị trí thống trị nền kinh tế thế giới, HE.

Bởi vì tính cách bay bướm của Hạ Dương, nên gây không ít họa, cuối cùng lại hi sinh vì nữ chủ, tự làm tự chịu, di nguyện là hy vọng nữ chủ có thể sống hạnh phúc với nam chủ, cái kết hoàn hảo.

Nam phụ yêu nữ chủ ngủm củ tỏi hết, nữ phụ yêu nam chủ cũng thay phiên nhau leo lên con đường đi đầu thai sớm.

Thật là một cái kết cục không giống ai, không biết là OE hay là HE nữa.

*An Nhu khó chịu dùng bút chọc chọc sách bài tập.

An Nhu nhìn tính cách hoạt bát Hạ Dương còn có chút lỗ mãng đang thông qua App Viber cười hì hì ồn ào muốn lôi kéo Sở Hư Uyên đi bơi lội, thở ra một hơi thật sâu, thật dài. *Tình chị em Plastic cũng giống y như vậy.

*Tình chị em Plastic: là thuật ngữ của giới trẻ bên Trung, ý nói hiện tại mở miệng chị chị em em, rất thân thiết, nhưng phản bội khi nào cũng không biết.

Sở Hư Uyên nói chuyện phiếm một vài câu với Hạ Dương, liếc liếc màn hình di động, vẫn nhất quyết cự tuyệt lời mời của Hạ Dương. Đi ra ngoài thả lỏng cũng có thể, nhưng hiện tại Sở Hư Uyên không có tâm trạng, nói chuyện phiếm với An Nhu cũng coi như đã thả lỏng tinh thần cùng sức lực.

Hiện tại, công việc của anh đang dồn một đống, phải nhanh chóng xử lý cho xong.

An Nhu yên lặng rình coi trong chốc lát, phát hiện Sở Hư Uyên không muốn đi ra ngoài, dừng một chút, tự hỏi nên khuyên tiếp hay là không khuyên.

Cô nhớ rõ, một buổi tối nào đó, Sở Hư Uyên đi ra ngoài tình cờ gặp được Tô Hoàng. Ban ngày chắc cũng không gặp được, không đi cũng không sao. Chỉ cần buổi tối Sở Hư Uyên ngủ không được bò ra ngoài đi dạo, là có thể tình cờ gặp được Tô Hoàng đang bơi lội trong hồ bơi.

Kế hoạch hoàn mỹ, như vậy cô có thể làm cốt truyện đi theo quỹ đạo, có chút cảm giác tự hào. An Nhu hưng phấn xoa xoa tay, quay trở lại bài tập ngữ văn.

"An Nhu, thầy kêu cậu đến văn phòng một chuyến." An Nhu vừa làm xong một đề, thì có bạn học lại đây kêu cô. Những bạn học mấy ngày hôm trước còn có thái độ vô cùng ác liệt đối với cô, từ lúc thành tích của An Nhu dần dần ổn định thì bọn họ lại chậm rãi xoay ngược thái độ, ít nhất không còn khi dễ cô nữa.

"Ừ, được rồi." An Nhu cũng không có tâm tư so đo với bọn họ, cũng không có để ý đối với chuyện bị gọi lên văn phòng. Trong khoảng thời gian này, có không ít thầy cô sẽ chủ động tìm cô phân tích bài thi, chủ nhiệm lớp không phải là người đầu tiên.

Chờ đến văn phòng, An Nhu đẩy cửa ra, giật mình ngẩn người một chút. Chủ nhiệm lớp, thầy tổng phụ trách toàn khối lớp 11, thậm chí hiệu trưởng đều ngồi ở trong văn phòng, hình như đều đang chờ cô.

"An Nhu tới rồi sao"

Nhìn thấy An Nhu đẩy cửa vào, chủ nhiệm lớp đứng lên, dịu dàng đầy tình cảm tiếp đón An Nhu lại ghế ngồi "An Nhu, em đừng khẩn trương, hiệu trưởng và thầy tổng phụ trách có chút chuyện quan trọng muốn thương lượng với em, trước hết em cứ nghe đã rồi hãy trả lời."

Rốt cuộc chuyện gì quan trọng đến thế? An Nhu chớp chớp mắt, chậm rãi gật đầu, nhìn qua rất giống một cô bé ngoan ngoãn chưa từng bị bạo lực học đường.

Hiệu trưởng vẫn luôn nhìn cô, ánh mắt khẽ nhúc nhích, dịu dàng đầy tình cảm nhìn rất gần gũi:

"Học sinh An Nhu, chuyện là thế này, trường học của chúng ta gần đây nhận được giấy thông báo, trên đó nói, bởi vì em và học sinh An Như Uyển có thành tích tốt, ưu tú, cho nên được học viện DICE đặc cách nhận vào học, không biết em nghĩ như thế nào?"

An Nhu ngây ngẩn cả người "Giấy thông báo ... Của học viện ... DICE?" Từ từ tại sao cô lại nhận được thứ này!

"Đúng vậy, là người phía học viện DICE tự mình đưa lại đây."

Ông hiệu trưởng vươn tay, thầy tổng phụ trách nhanh chóng lấy một bao thư hơi mỏng màu vàng, hình chữ nhật, đưa cho An Nhu "Trường học của Chúng ta lập tức sẽ có hai học sinh ưu tú đến học tại học viện DICE, cũng coi như là vận may đã tới."

THPT Húc Dương chỉ là một ngôi trường bình thường trong thành phố thuộc tỉnh S, thành phố nhỏ này có học sinh được học viện DICE chọn vào trường là chuyện của mười mấy năm về trước. Sau khi học sinh kia tốt nghiệp, trở về trường học cũ diễn thuyết còn quyên tặng cho trường học 3,000,000.

Bộ máy lãnh đạo trường THPT Húc Dương ai nhìn mà không đỏ mắt? Lại nói, hai chị em nhà họ An này cũng quá tranh đua, hai chị em đều được học viện DICE chọn trúng, làm gì thì sắp tới cũng phải đi.

An Nhu ngu người tiếp nhận bao thư, nhìn bốn chữ to in đậm "học viện DICE" trên bìa thư, cảm thấy nóng như lửa đốt, rụt rụt tay.

"Mau mở ra nhìn xem"

Chủ nhiệm lớp ngồi bên cạnh nhìn An Nhu ngu người nửa ngày cũng chưa có động tĩnh, nhịn không được mở miệng thúc giục "Nhanh mở ra rồi xem nội dung bên trong đi em."

An Nhu hoàn toàn không phản ứng lại, dựa theo lời nói của chủ nhiệm lớp mà làm, mở ra bao thư, bên trong là một tờ giấy A4, có nội dung khá dài.

An Nhu đọc nhanh như gió, chưa tới hai phút đã xem xong rồi, đại khái ý nói muốn An Nhu trở thành học sinh của học viện DICE, cùng thời gian khi nào đi báo danh, hơn nữa sẽ có những chính sách ưu đãi gì ... Trong bao thư còn tặng kèm có một tấm thẻ tín dụng, mặt trên có khắc một bụi gai hoa hồng, là biểu tượng của học viện DICE.

Thật là trường học quý tộc nhà giàu mà.

An Nhu nhìn nội dung trên giấy thông báo liệt kê ra những điều kiện và ưu đãi dành cho học sinh mà giật mình. Học viện trợ cấp tiền sinh hoạt một tháng ước chừng có 50,000 ngàn, mà đây chỉ là trợ cấp dành cho cấp bậc F.

Xếp hạng dựa theo thành tích, tư chất, và biểu hiện hoạt động ngoại khóa, như vậy, An Nhu cũng có đủ khả năng và năng lực bắt được càng nhiều tiền trợ cấp sinh hoạt.

Học viện DICE, học viện danh giá quyền lực nhất trên thế giới. Chỉ cần có thực lực, thì có thể hưởng thụ đãi ngộ giống như thiên đường.

"Học sinh An Nhu, thư thông báo của học viện DICE đã giao cho em, thầy thấy em có thể chuẩn bị được rồi."

Thấy An Nhu còn đang ngơ ngác nhìn thư thông báo phát ngốc, hiệu trưởng lắc đầu, trong lòng thầm so sánh, nhìn ra sao cũng thấy kém cỏi hơn cô chị, mặt ngoài lại cười nói hiền lành với An Nhu, vỗ vỗ bả vai cô.

"Mọi chuyện còn lại không quan trọng, chỉ hy vọng sau này học sinh An Nhu có thể nhớ kỹ trường học cũ này thôi, ngày nào đó thăng chức, trường học cũ cũng có thể dính chút ánh sáng vinh quang."

"Em..." An Nhu cúi đầu, nắm chặt thư thông báo màu vàng, lời cự tuyệt nằm lơ lửng trong cổ họng, làm cách nào cũng nói không nên lời.

"Hả?" Hiệu trưởng đã đứng lên, nghe không được An Nhu nói cái gì, mới nhìn cô hỏi tiếp "Làm sao vậy?"

"Em không muốn đi." An Nhu nói những lời này vô cùng gian nan. Hai tay nắm chặt thư thông báo hơi hơi phát run "Em không muốn đi, em muốn ở lại Húc Dương tiếp tục học cho tới khi tốt nghiệp."

Trong văn phòng, từ hiệu trưởng đến thầy tổng phụ trách, lại đến giáo viên chủ nhiệm lớp của An Nhu đều xuất hiện vẻ mặt khiếp sợ đồng loạt nhìn cô.

"Học sinh An Nhu, chúng tôi sẽ lập tức thông báo cho người nhà của em đến trường ngay, có gì em hãy bản thật kỹ với ba mẹ rồi quyết định sau."

Thái độ của An Nhu rất kiên quyết, ngay từ đầu, giáo viên chủ nhiệm còn muốn khuyên giải, nhưng thái độ bổng thay đổi nhanh chóng, ông nghiêm túc nhìn An Nhu. Sau đó ba người lần lượt rời khỏi văn phòng chỉ để một mình An Nhu ngồi tại nơi đó.

An Nhu ngồi một mình ở trong văn phòng. Cúi đầu, ngẩn người nhìn chằm chằm vào đầu gối.

Tuy rằng trong khoảng thời gian này thân thể đã khá hơn nhiều, nhưng nhìn An Nhu vẫn còn rất gầy yếu, mặc đồng phục học sinh to rộng, ngồi một mình ở trong văn phòng yên lặng không tiếng động, An Nhu cũng không biết bản thân muốn cái gì.

【 Sở tổng...】

An Nhu theo bản năng kêu Sở Hư Uyên, An Nhu nhìn thư thông báo trên tay.

【 tôi nhận được thư thông báo nhập học từ ngôi trường kia của cô chị họ, hiệu trưởng cùng các thầy cô muốn tôi đi làm học sinh trao đổi. ( ôm chính mình không nói lời nào.jpg ) 】

【Hửm? 】

Sở Hư Uyên lần này hồi phục rất mau, nghe An Nhu nói, tay người đàn ông đang cầm bút ký dừng một chút.

【 bọn họ muốn cô đi? 】

【 Ừ. 】

Cảm xúc của An Nhu vẫn rất thấp.

【 trường học cảm thấy làm học sinh trao đổi với ngôi trường đó thật không dễ dàng, còn có thể làm vẻ vang tên tuổi của nhà trường, nên muốn tôi đi. Tôi đã nói ra miệng rằng tôi không muốn, hiện tại bọn họ đi tìm người nhà của tôi ... Đãi ngộ phúc lợi của ngôi trường này vô cùng tốt, tôi ...】

【 Vậy tại sao cô lại không muốn đi? 】

Sở Hư Uyên trực tiếp cắt ngang An Nhu, chầm chậm hỏi, nhướng mày, trực tiếp hỏi cô.

An Nhu bị hỏi đến nghẹn họng.

【 tôi...】

Tại sao cô không muốn đi? Bởi vì cô sợ con người cùng chế độ nơi đó, sợ nhất là An Như Uyển cũng ở đó.

【 phúc lợi đãi ngộ vô cùng tốt, là học bổng? Tôi nghĩ hiện tại đó là con đường tốt nhất dành cho cô, so với tình trạng và tình huống của gia đình cô còn muốn tốt hơn, đúng không? 】

Sở Hư Uyên ngón tay nhanh chóng gõ gõ ở trên màn hình di động, dưới ánh sáng di động, mặt mày người đàn ông này càng lạnh nhạt càng xa cách.

【 năng lực của giáo viên thì sao? Có phải cũng rất tốt hay không? Dựa theo phản ứng của ban pãnh đạo trường cô, chắc cũng thuộc dạng đứng đầu, nói thật, tôi cũng tìm không ra lý do cô không muốn đi 】

Ngày thường, lúc nói giỡn hay nói chuyện phiếm với nhau, Sở Hư Uyên có thể không nói nhiều, nhưng một khi đề cập đến những câu hỏi liên quan đến lợi ích của An Nhu, hơn nữa còn là vấn đề yêu cầu thiệt tình cần giải thích, thái độ của Sở Hư Uyên cũng giống như đối xử với cấp dưới, trở thành lãnh khốc tổng tài, không chút lưu tình.

Nói nhiêu đó là đủ rồi. Sở Hư Uyên di chuyển tầm mắt, thần thái và sắc mặt vô cùng lạnh nhạt. Anh và An Nhu chỉ là đối tác, anh không phải nhà từ thiện, không có dư thừa tâm tư cùng sức lực để ý đến tâm lý của một cô bé.

An Nhu biết, Sở Hư Uyên là người ngoài cuộc, lời anh nói không sai. Đổi thành ai cũng đều sẽ cảm thấy đầu óc cô có nước vào, bỏ một nơi tốt như học viện DICE không học, một hai phải ở lại ngôi trường bình thường trong một thành phố nhỏ. Cơ hội một bước lên trời bị cô lãng phí bỏ qua.

【 tôi... Tôi sợ. 】

An Nhu dùng tay áo xoa nhẹ đôi mắt, nước mắt không biết cố gắng nhỏ giọt xuống váy đồng phục, lan tràn thành từng đốm màu xám.

【 tôi sợ người khác khinh thường tôi, tôi chưa, chưa bao giờ rời khỏi nơi này, cái gì cũng không biết, nhưng những người khác đều nói đó là điều tốt nhất với tôi, tất cả mọi người kêu tôi đi, sao tôi có thể biết làm cách nào mới tốt nhất cho bản thân mình kia chứ ... ( oa! Một tiếng khóc thành chó con.jpg ) 】

Lần này, Sở Hư Uyên lại im lặng trong thời gian thật dài, im lặng đến mức tiếng khóc của An Nhu dần dần yếu ớt, mờ mịt ngẩng đầu muốn biết Sở Hư Uyên đi đâu, bên kia mới truyền đến âm thanh.

【Đừng khóc. 】

Dùng sức ngã ra phía sau ghế dựa, người đàn ông bực bội vò vò đầu tóc, giọng điệu không có hung dữ dọa người như lúc ban đầu.

【 tôi còn chưa nặng lời thì cô đã khóc, khóc cái gì mà khóc? 】

【lau khô nước mắt, hở chút là khóc chẳng ra sao? Có chuyện gì không thể nói đàng hoàng sao? 】

Sở Hư Uyên nhẹ mắng cô, tựa hồ có thể tưởng tượng đến bộ dáng đầy ủy khuất của cô gái nhỏ, giọng điệu không tự giác mềm mại vài phần.

【 tôi nói, lá gan của cô cũng thật đủ lớn, không có người dám khóc lóc ở trước mặt tôi, lá gan của cô từ đâu ra? 】

【 tôi ... Tôi...】

An Nhu không thích ứng kịp, phong cách và thái độ của Sở Hư Uyên thay đổi quá nhanh, nghe lời, xoa xoa nước mắt, còn có chút ngu ngơ.

【 Sở tổng, tôi, tôi không có lá gan này đâu ... ( run bần bật.gif ) 】

Sở Hư Uyên ước chừng im lặng mười giây, nếu ngày nào đó có anh bị tắc nghẽn cơ tim, khẳng định là bị con nhỏ này chọc tức.

【lau nước mắt chưa? Chút nữa giáo viên và người nhà cô sẽ có mặt lại đó đi? 】

Đổi đề tài, Sở Hư Uyên nhắc nhở cô.

【 người nhà của cô muốn tới, trong chốc lát nói chuyện, tình huống như thế nào nói cho tôi biết ngay. 】

【 tôi không ... muốn thay đổi sự lựa chọn của cô. 】

Im lặng trong chốc lát, Sở Hư Uyên thật sự lo lắng não cá vàng của An Nhu không thể hiểu ẩn ý của anh, không tiếp tục gõ chữ nữa, trực tiếp mở miệng nói.

【 côsuy nghĩ thật kỹ đi, làm ra quyết định lựa chọn tốt nhất cho bản thân, tôi cho rằng cô đã sớm hiểu rõ vấn đề này. 】

Lời nói Llần này không hề mang theo lạnh nhạt cùng khoảng cách, mà là giọng điệu bình thường của Sở Hư Uyên, là giọng điệu thường nói chuyện phiếm với An Nhu, bình tĩnh đáng tin có chút ấm áp.

An Nhu nắm chặt thư thông báo trên tay, trong lòng lập tức yên ổn.

【 ừm, Sở tổng, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ. 】

Một lần nữa xoa xoa đôi mắt, An Nhu nở nụ cười, nói tiếp.

【 Sở tổng, anh thật là một người tốt. ( thành khẩn vẫy đuôi.gif ) 】

Cô không có chú ý tới cảm xúc của bản thân đã bị giọng nói của anh trấn an, cũng không biết thái độ hiện tại của Sở Hư Uyên đối với đã rất dịu dàng so với những người khác, cô chỉ là đơn thuần cảm thấy Sở Hư Uyên giúp cô rất nhiều.

Lại thêm một lần nhận được thẻ người tốt, Sở Hư Uyên nhìn di động, nhướng mày.

Ok, tuy rằng anh cũng không thích bị người khác coi như thượng đế, nhưng ngẫu nhiên phát thiện tâm, làm người từ thiện, vấn đề tựa hồ cũng không quá lớn.

Cạnh cửa truyền đến một tiếng vang nhỏ, An Nhu đứng lên, giáo viên chủ nhiệm dẫn theo cha mẹ cô đi vào trong văn phòng. Cùng đi vào có hiệu trưởng và thầy tổng phụ trách.

Nhìn thấy An Nhu, thần thái và sắc mặt của năm người đều có chút biến hóa.

"Ngồi đi." Vẫn là hiệu trưởng lên tiếng trước, sắp xếp chỗ ngồi cho cha mẹ An xong, An Nhu cắn cắn môi, cọ xát ngồi gần vị trí An Minh Lễ và Từ Tuệ Văn.

"Lần này cho mời phụ huynh là muốn nói về chuyện có quan hệ đến việc học sinh An Nhu nhận được thư thông báo nhập học từ học viện DICE"

Người mở miệng nói đến vấn đề này trước là giáo viên chủ nhiệm, giọng điệu rất dịu dàng lại mang theo sự kiên định không cho phép cự tuyệt "An Nhu nói không muốn đên học viện DICE, tôi hy vọng bậc làm cha làm mẹ như hai phụ huynh đây có thể nói cho em nó hiểu, cái nào mới có lợi cho bản thân."

Nghe xong, sắc mặt của An Minh Lễ và Từ Tuệ Văn đều thả lỏng một chút. Ngay từ lúc đầu, bọn họ nhân điện thoại từ nhà trường, vô cùng hoảng sợ, vội vàng chạy tới, còn tưởng rằng An Nhu phạm lỗi gì đó rất lớn, bị nhà trường xử phạt.

An Minh Lễ vuốt vuốt hai tay đầy mồ hôi lên đầu gối, cười nói:

"Xin thưa với mấy thầy là, bản thân vợ chồng tôi cũng nhận thấy cơ hội này thực không dễ dàng mà có, tôi và mẹ của An Nhu đều cảm thấy đây là một cơ hội rất tốt ... Nếu có thể được mà nói, nhất định phải làm An Nhu đến học tại trường học này"

Trên người ông còn mặc nguyên bộ quần áo công nhân màu xanh, phía trên còn dính chút dầu nhớt, nói rõ ông mới từ phân xưởng chạy tới.

"Đúng vậy, chúng tôi đều nghĩ như vậy." Từ Tuệ Văn cũng đi theo nói, biểu tình bất an "Tôi cảm thấy chuyện này thật không dễ dàng, Nhu Nhu nhà chúng tôi khó có được cơ hội này, có thể đi thì tốt quá rồi"

Chủ nhiệm lớp cười cười, nhìn về phía An Nhu "An Nhu, cha mẹ em đều nói như vậy, em cũng biết, bọn họ nuôi em ăn học rất không dễ dàng, đầu năm nay, tùy tiện mua chút sách vở đã tốn rất nhiều tiền, càng đừng nói tới chuyện khác ... Nội nước học phí để học xong THPT cũng rất vất vả, em ...?"

Bình Luận (0)
Comment