Sống Trong Di Động Của Tổng Tài Hào Môn

Chương 52

Tô Hoàng động tác lưu loát hơn nhiều so với An Nhu, ở trước mặt cô muốn múa mồm múa mép, dù là An Như Uyển cũng không có cửa.

Gần như là chỉ nói mấy câu, Tô Hoàng đã rất nhẹ nhàng bốn lạng đẩy ngàn cân, hoàn toàn làm lơ kỹ năng bạch liên hoa của An Như Uyển.

An Nhu còn có chút giật mình, đã bị Tô Hoàng lôi kéo đi rồi, đối với An Như Uyển đáng đứng đằng sau khi không chút nào để vào mắt.

"Người kia là chị họ của mình."

An Nhu bị Tô Hoàng lôi kéo đi mua ăn khuya, nghĩ nghĩ, quyết định mở miệng giải thích với Tô Hoàng: "Quan hệ giữa mình và chị ta không được tốt, nhưng lại tới học viện DICE cùng với nhau."

Gặp được An Như Uyển đương nhiên không phải một việc làm người vui vẻ, An Nhu cũng không muốn nghĩ ngợi nhiều. Hiện tại cô vẫn còn bóng ma tâm lý đối với An Như Uyển, nói tới độc ác, cô thật sự muốn nhìn kết cục cuối cùng của An Như Uyển.

"Đã nhìn ra."

Chớp chớp mắt, sắc mặt Tô Hoàng không chút nào ngoài ý muốn: "Mình và cô ta cũng có chút va chạm... Nhưng đều là chuyện nhỏ."

"Nhưng mà ..."

Tô Hoàng chọn xong món, xoay người vỗ vỗ đầu An Nhu: "Cậu cũng phải học được chút kỹ năng tự bảo vệ bản thân, bằng không nếu gặp phải một người cố ý quấy rầy cậu, thì cậu phải làm sao bây giờ?!"

Đúng là Nhu Nhu nhà cô rất đáng yêu, tính cách của An Nhu lại không thích hợp ở tại trường học này. Tô Hoàng muốn thay đổi chút tính cách của An Nhu, chỉ là lúc nào biết nên mạnh mẽ, và lúc nào biết bản thân nên tỏ ra yếu đuối.

Hoặc là ra sức đôi đầu, hoặc là chấp nhận làm bụi bậm tầng chót nhất. Đối với Tô Hoàng, trên lưng còn gánh vác mục tiêu báo thù tới nói, cô hiểu nhiều hơn so với An Nhu.

"Ừ... Mình biết rồi."

An Nhu gãi gãi đầu, cũng có chút bất đắc dĩ, lại nhìn Tô Hoàng cười rất thiệt tình: "Mình sẽ học cách tự bảo vệ bản thân."

Sinh tồn, thích ứng, đại khái chính là như vậy đi.

【 Sở tiên sinh, anh hy vọng tôi làm như thế nào? 】

An Nhu vừa ăn khuya, vừa nói chuyện với Sở Hư Uyên. An Nhu trong lòng đã có quyết định, cô chỉ là muốn biết Sở Hư Uyên nghĩ như thế nào thôi.

【 chuyện hồi sáng? 】

Sở Hư Uyên im lặng một lát.

【 đây là sự lựa chọn của em, anh sẽ không can thiệp. 】

Nếu lựa chọn can thiệp, Sở Hư Uyên cũng có rất nhiều biện pháp. Nhưng riêng chuyện này, Sở Hư Uyên không tính toán tạo áp lực tâm lý cho An Nhu.

【... Vậy anh hy vọng tôi làm như thế nào? 】

An Nhu vờ như không nghe ra được giọng điệu lạnh nhạt của Sở Hư Uyên, vẫn cố chấp hỏi anh vấn đề này.

【 không phải anh hy vọng. 】

Giọng Sở Hư Uyên bình tĩnh.

【 An Nhu, em có thể tự làm ra lựa chọn của chính mình. 】

Ngụ ý chính là: Cô không phải con nít, lựa chọn đơn giản như vậy cũn làm không được sao?!

【 tôi...】

Tôi cũng không phải có ý này! An Nhu càng nghe tức giận, cái tật xấu này của anh cần phải sửa lại, nói thật khó như vậy sao? Hay là vẫn coi cô là con ngốc? An Nhu chỉ muốn nghe anh thừa nhận một câu mà thôi.

Bang, đập mạnh chiếc đũa trong tay lên trên bàn, An Nhu dừng một chút, mới nhớ tới Tô Hoàng còn ngồi ở phía đối diện.

"Làm sao vậy?" Tô Hoàng giương mắt nhìn cô, An Nhu thở phì phò, biểu tình rất buồn bực.

"... Không có việc gì ..."

An Nhu đè đè cái trán, cười cười, nói: "Nghĩ tới một vài chuyện không tốt thôi."

Cô đã thực hành rất tốt phương diện khống chế biểu tình, hiện tại nói chuyện với Tô Hoàng cũng không có chút nào lộ ra sơ hở.

An Nhu và Sở Hư Uyên chìm vào rùng mình. Nguyên nhân thực không thể hiểu được, nhưng kết quả chính là như vậy.

Muốn nói rùng mình cũng không phải, một hai phải nói chính là hai người nói chuyện với nhau tương đối ít hơn rất nhiều so với trước đó, ngay cả những câu nói chào bình thường hằng ngày càng không có.

An Nhu trong lòng ảo não, cũng không biết cách nào giải quyết không khí xấu hổ hiện tại này, có đôi khi cô cố ý tạo bầu không khí sôi động một chút cũng bị Sở Hư Uyên đóng băng, bản thân Sở Hư Uyên cũng rất ít nói chuyện.

Nói là giận dỗi cũng không hẳn vậy, rốt cuộc An Nhu biết tại sao bản thân lại tức giận, nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy không cần thiết.

Sở Hư Uyên ở đầu bên kia thì càng không biết đối phương đang suy nghĩ cái gì. Cho dù An Nhu có ý đồ làm không khí sôi động cũng động không nổi, giống như anh chỉ chờ An Nhu ra quyết định lựa chọn, nhưng An Nhu lại không muốn mở miệng.

"Thích làm gì thì làm."

An Nhu dọn dẹp một vài món đồ chuẩn bị đến CLB Game, cũng không biết phải mở miệng nói chuyện làm lành với Sở Hư Uyên như thế nào nữa. Có lẽ ban đầu chỉ là giận dỗi, đến lúc sau lại trở thành xấu hổ, Sở Hư Uyên không lên tiếng trước, An Nhu cũng đành tự ủy khuất chính mình.

Mọi nhân viên trong tòa nhà Thần Quân gần nhất lại bắt đầu điên truyền tâm trạng của tổng giám đốc của bọn họ đang vô cùng không tốt, đừng dại mà trêu chọc.

Tâm trạng thật sự là rất rất xấu.

Sở Hư Uyên đen mặt, nhanh chóng xử lý giấy tờ. Mấy ngày nay anh cũng chưa trở về nhà, mỗi ngày đều ở văn phòng nhào đầu vào công việc, di động sáng lại tắt, mỗi lần Sở Hư Uyên đều quét mắt liếc một cái, trả lời đơn giản hai câu rồi tắt.

5 giờ rưỡi chiều, An Nhu sắp bắt đầu tham gia hoạt động đầu tiên tại CLB Game, còn Sở Hư Uyên thì đến cuộc hẹn theo lịch trình.

Đã một ngày một đêm anh chưa chợp mắt, nhưng tinh thần của Sở Hư Uyên nhìn không ra mỏi mệt, gần như là chỉ xem sắc mặt, còn thật sự ra sao thì không ai biết. Người đàn ông đứng lên, lấy tây trang trên giá áo mặc vào, ra khỏi phòng, bước lên xe tới nơi hẹn.

Tô Hoàng đã nói với cô hôm nay có chuyện riêng nên sẽ không đến CLB Game, bởi vậy An Nhu mới đi một mình, đẩy ra cửa câu lạc bộ, An Nhu lại chỉ nhìn thấy hai người.

"Xin chào, em là... Thành viên mới đúng không? Tên là An Nhu?"

Hạ Tử Quy rất có ấn tượng với An Nhu, nên nhìn một cái là nhận ra ngay, vỗ tay chào đón, tươi cười sáng lạn nói: "Em là thành viên mới đến cùng Tô Hoàng đúng không?!"

Người này cũng quen biết với Tô Hoàng? Chắc anh ta cũng là người có thân phận? Phản ứng đầu tiên của An Nhu chính là cái này, nhưng là ở trong trí nhớ của cô thật sự không có chút bóng dáng của nhân vật tên Hạ Tử Quy này, cũng chỉ có thể tạm thời từ bỏ.

"Dạ, đúng vậy."

An Nhu gật đầu, nhìn căn phòng trống rỗng, nói đúng ra là chỉ có hai người, có chút mờ mịt: "À, xin hỏi những thành viên còn lại đâu rồi ạ?"

"A? Ha ha ha, cái này..."

Hạ Tử Quy cười gượng hai tiếng, thật cẩn thận liếc mắt nam sinh đang nằm chơi game ở phía sau, đầu cũng không nâng, nói: "À, bởi vì CLB Game yêu cầu đầu vào quá cao, nên không có ai thông qua..."

"Vậy thành viên mới năm nay, chỉ có hai người là em và Tô Hoàng thôi sao?" An Nhu cũng đen mặt, cô không ngờ CLB Game lại không đáng tin cậy đến nước này, mệt cô còn đẩy chương trình học bên CLB IT để chạy sang bên này.

"Khụ khụ khụ, chỉ là lúc ban đầu thôi, làm ra thành tích thì chúng ta mới có cơ hội mở rộng game thủ, hai đứa sẽ trở thành cấp bậc nguyên lão, thực có lời nha."

Hạ Tử Quy ho khan hai tiếng, vội vàng lấy ghế cho An Nhu, ý bảo cô ngồi xuống: "Em có muốn uống trà không? Hay là có muốn ăn cái gì không?"

"Hạ Tử Quy!"

Ở bên kia, nam sinh có cái đầu tạo hình trước sau như một, không giờ nhìn lại còn tệ hơn trước, tạo hình của Harry Potter đẹp hơn anh ta nhiều, đang ngẩng đầu nhìn, nhíu nhíu mày, giọng điệu lạnh lùng: "Có việc nói thẳng, đừng nói lòng vòng vô nghĩa."

Từ đầu tới đuôi, một ánh mắt anh ta cũng lười nhìn An Nhu, chuyên tâm chơi game, Giống như là ở thư viện ngày đó, ngẫu nhiên gặp được nhau, cô lại bị anh ta trực tiếp làm lơ.

"Nghiêm túc như vậy làm gì, hiếm khi có thành viên mới, phải ra vẻ một chút chứ."

Hạ Tử Quy cũng đã quen với tính cách điên điên khùng khùng của An Như Ngọc, đi lấy bánh và trà sữa cho An Nhu: "Con gái mà, ai cũng thích uống trà sữa nóng, cầm, uống chút cho ấm áp cơ thể đi rồi chúng ta chậm rãi nói sau."

An Nhu tiếp nhận trà sữa, nói lời cảm ơn với Hạ Tử Quy, tầm mắt lại không tự giác liếc nhìn trưởng câu lạc bộ có cái đầu ổ quạ. Đây này chính là người mỗi tối đều chơi game với mình? Phong cách khác biệt cũng quá lớn nha!

Nhưng chuyện cô chính là anh chàng Đông Bắc to con còn chưa tính bại lộ, xoa xoa đôi mắt, An Nhu vô cùng ngoan ngoãn lắng nghe Hạ Tử Quy giảng giải sự tích cùng với tiền đồ vĩ đại phát triển đầy huy hoàng của CLB Game.

Một căn phòng VIP, hai người ngồi một bên.

"Đã lâu không gặp, tổng giám đốc Sở." Cô gái mặc váy dài màu đen, trang điểm tinh xảo, nhan sắc tuyệt đẹp, thuộc hàng quốc sắc thiên hương, có một phần gợi cảm, cô ta cong khóe môi, thái độ rất không tốt đối với người đàn ông ngồi đối diện.

"Không biết hôm nay tổng giám đốc Sở định ngày hẹn tôi là vì chuyện gì?"

Không nghe được Sở Hư Uyên trả lời, Tô Hoàng cũng không thèm để ý, cô chống cằm, trên gương mặt kiều diễm tràn ngập biểu tình hứng thú: "Hình như anh cũng không muốn gặp tôi cho lắm, đương nhiên, tôi đây cũng không muốn nhìn thấy anh."

Nói quá thẳng thắng, kết hợp những lần đối địch trước kia, tính ra ân oán giữa bọn họ không phải chỉ gặp mặt hợp tác một hai lần là cho qua hết được. Tô Hoàng cũng không cảm thấy bản thân nói sai cái gì. Dù sao đã sớm nhìn không thuận mắt, che che giấu giấu cũng không thú vị.

"Tô Hoàng, hôm nay cô có thể ngồi ở chỗ này nói chuyện với tôi, cô cũng nên hiểu rõ nguyên nhân vì sao."

Sở Hư Uyên rốt cuộc mở miệng, trong giọng điệu không hề có chút nhẹ nhàng khi nói với An Nhu, mà là lạnh lùng mạnh bạo: "Chúng ta hợp tác đi."

Sở Hư Uyên yêu cầu một người đủ mạnh ở trong học viện để bảo vệ An Nhu. Anh vốn là người mắc chứng bệnh đa nghi nặng, tuy rằng không phải chuyện xấu, nhưng là ở đại đa số thời điểm đều rất phiền toái. Người anh có thể tín nhiệm quá ít, mà người anh có thể tán thành cũng càng ít hơn.

"Đừng nói giỡn chứ, tổng giám đốc Sở."

Tô Hoàng nghe Sở Hư Uyên nói xong thì trực tiếp cười ra tiếng, không chút khách sáo trào phúng trở về: "Nếu không phải Nhu Nhu, anh cho rằng tôi sẽ chấp nhận lời mời của anh sao?"

Biết là người bị Sở Hư Uyên nhằm vào sẽ không có lợi, nhưng Tô Hoàng cô sẽ sợ anh ta sao?

Hai người này ghét đối phương ra mặt, gặp nhau lúc nào cũng đối chọi gay gắt.

Tô Hoàng đã sớm không quen nhìn Sở Hư Uyên, cô quá rõ ràng đối phương là loại người nào, không khách sáo nói thẳng ra mặt, người này căn bản không nên có bất kỳ liên quan gì đến An Nhu.

Hai người liếc nhìn nhau, trong đôi mắt đen nhánh nặng nề, gần như là lập tức đã hiểu rõ ý tứ của đối phương.

Được thôi, nể mặt người nào đó, bọn họ có lẽ có thể tạm thời gác lại địch ý.

________________________

"Cho nên, đại khái chính là như vậy, anh đưa cho em mấy phần tài liệu này, em nhìn thử xem, hay lắm đó, vậy em có tính tham gia hay không?!" Hạ Tử Quy in ra một chồng giấy tờ điều lệ của cuộc thi Game sắp diễn ra, đưa cho An Nhu, để cô quyết định chọn có muốn tham gia thi đấu hay không.

"Chờ một chút, bộ mấy anh không tham gia sao?" An Nhu nghe Hạ Tử Quy nói một lần, cảm giác duy nhất trong đầu chính là, không đạt được thành tích gì trong quá khứ, nhưng tương lai sau này có khả năng sẽ sáng tạo ra kỳ tích, mà cái gọi là sáng tạo ra kỳ tích đó điều yêu cầu An Nhu tự đi nỗ lực.

Năng lực kích động của Hạ Tử Quy đích xác rất tốt, nếu không phải An Nhu được Sở Hư Uyên rèn luyện suốt mấy tháng nay, nói không chừng cô cũng sẽ bị lừa dối bởi những từ ngữ hoa lệ của anh ta.

Toàn bộ hành trình An Nhu đều lạnh nhạt mặt nghe Hạ Tử Quy vẽ vời, dù nói cách mấy cũng không có hiệu quả, tình cảm mãnh liệt đến mấy cũng bằng không, An Nhu đều thờ ơ tất.

"Anh sẽ tham gia, nhưng người kia thì không nhất định."

Hạ Tử Quy vừa nói vừa chỉ chỉ người đang nằm dài chơi game kia, biểu tình bất đắc dĩ: "Đội trưởng không thích mấy vụ này, nhưng nói không chừng năm nay sẽ đi thì sao?"

Từ đầu tới đuôi đều xứng với danh hiệu trạch nam hoàn mỹ, đầu cũng chưa nâng, đẩy đẩy kính đen: "Để tính sau."

Anh ta không có phủ quyết, nhưng thái độ cũng coi như không được thân thiện.

"À, vậy, em tham gia hai cái này nha, chắc là không có vấn đề gì phải không?!" An Nhu nghĩ nghĩ, trực tiếp làm trò trước mặt Hạ Tử Quy chuẩn bị điền thông tin vào giấy tham gia thi đấu.

An Nhu rất có cảm tình với Hạ Tử Quy, đến nỗi người có chức danh là đội trưởng kia ... Tuy rằng làm người khá lập dị, nhưng nghĩ lại, đối phương chính là Quân Tử Như Ngọc, người tối nào cũng chơi game chung với cô, trên game đối xử với cô rất tốt rất tốt nha, nên An Nhu cũng không chán ghét anh ta.

Quan trọng nhất chính là, An Nhu muốn dựa vào chính năng lực của bản thân, muốn lấy cái giải thưởng nâng cao điểm thành tích. Bản thân cô chính là thiết bị điện tử, phát huy tốt chức năng của mình, trò chơi gì đó cũng không hề làm khó được cô.

"Em quyết định tham gia thật hả? Có muốn luyện tập gì đó trước hay không? À, em có chỗ nào không hiểu cứ hỏi nha, đừng ngại." An Nhu cứ như vậy sảng khoái đồng ý cái rụp, Hạ Tử Quy kích động lên lập tức vỗ vỗ bả vai An Nhu.

"Cũng không cần đâu ạ."

An Nhu lắc đầu, cầm bút điền thông tin: "Em chọn hai cái bản thân cảm thấy hứng thú, tham gia thử xem ra sao."

"Từ từ." An Nhu còn chưa nói hết lời, đã bị cắt ngang. Một bàn tay thon dài như tượng ngọc đè lại cây bút của An Nhu, cản trở động tác ghi chép của cô.

"... Có chuyện gì vậy?" An Nhu dừng một chút, bó tay ngẩng đầu nhìn.

"Thực lực của cô như thế nào?"

Nam sinh đầu ổ gà nhíu mày nhìn An Nhu, dưới kính đen là đôi mắt là màu đen rất thuần túy: "Nếu không được, thì không cần đi, mất mặt."

Lời này nói, một chút cũng không khách sáo.

An Nhu:... Tức giận nha, người trong câu lạc bộ này bị cái chứng gì vậy?!

"Kỹ thuật thế nào, đến lúc đó sẽ biết."

An Nhu xoay người sang chỗ khác, cúi đầu nhanh tay điền xong nội dung, giao cho Hạ Tử Quy: "Em lựa chọn hai cái này, đến lúc đó phiền anh thông báo cho em biết ngày giờ thi đấu là được, cảm ơn."

Rõ ràng lúc chơi game Quân Tử Như Ngọc đáng yêu như vậy, tính cách dễ thương ơi là dễ thương, kết quả đổi thành người này ... Thật là một tên khó ở chung?

Tối hôm đó, An Nhu mang theo cảm xúc vào trong game.

Cứu anh? Mơ đi cưng, không có khả năng, cho dù cứu, cũng cần phải chìa lợi ích ra rồi cứu, MK 14 hả, không cho, áo cảnh sát sao, quăng cho kẻ địch cũng không cho anh!!!!

Cố tình Quân Tử Như Ngọc lại trở thành một cậu bé đáng yêu có tính tình vô cùng tốt, đối với hành vi tùy hứng của An Nhu tỏ vẻ tiếp thu toàn bộ, không phàn nàn cũng không mắng chửi.

Đến cuối cùng An Nhu đành ngượng ngùng ngừng cuộc chiến một phía.

Chơi tính tình thì chơi tính tình đi, nhưng là hố đồng đội, đồng đội còn không biết tại sao mình bị hố thì rất là vô tội, An Nhu lại đánh thêm mấy ván, lúc này mới nói một tiếng với Quân Tử Như Ngọc, bản thân muốn offline.

Đã hơn 12 giờ đêm, An Nhu nhìn thời gian, tự nhiên nghĩ tới mỗi khi cô chơi game với mấy người kia, đều sẽ bị Sở Hư Uyên tìm được dỗi một hồi. Cho dù hai ngày nay hai người không có liên lạc gì với nhau ...

"... Dù sao hiện tại cũng không có quản mình, mình thích chơi thì chơi thôi, sợ gì." Trong lòng cũng không thể nói là tức giận hay là buồn bực, An Nhu lẩm nhẩm lầm nhầm mắng mấy câu oán giận.

Bình Luận (0)
Comment