Sống Trong Di Động Của Tổng Tài Hào Môn

Chương 62

Có Hạ Dương hoạt bát tạo không khí sôi động, nên cũng không quá mức ngượng ngùng. Rốt cuộc hoạt động nướng BBQ chính là tùy ý thả lỏng, không khí lại khẩn trương mãi cũng không tốt.

Tuy rằng nói là nướng BBQ, nhưng cũng không hoàn toàn yêu cầu An Nhu tự mình đứng ra nướng, mà là có chuyên gia đứng ở trước bếp than BBQ giúp, nếu bọn họ muốn tự trải nghiệm cũng có thể.

An Nhu vẫn là có chút khó thích ứng, đứng ở gần Sở Hư Uyên, ngẫu nhiên cũng sẽ có người tới tới lui lui lấy hết can đảm đi đến trước mặt bắt chuyện vài câu. Sở Hư Uyên có thể cao ngạo lạnh nhạt, nhưng An Nhu lại không thể biểu hiện tính cách khó tiếp cận, từ chối giao lưu với mọi người.

Sở Hư Uyên tuy rằng không trả lời, từ chối giao lưu ra mặt, nhưng cũng may là còn có Hạ Dương đứng ở bên cạnh giải vây, đảm đương đầy đủ vai trò chủ nhà, đứng ra giới thiệu An Nhu cho những người tới bắt chuyện làm quen.

Năng lực ghi nhớ của An Nhu siêu mạnh, trên cơ bản, cô có thể đọc làu làu thông tin cá nhân của từng người trước mặt mình.

"Chào cô, tôi là Văn Hà Tú."

Do dự một hồi lâu, Văn Hà Tú mới quyết định đi tới chào hỏi, kiềm chế dữ lắm mới bẻ ra một nụ cười đối với An Nhu: "An Nhu tiểu thư? Vẫn luôn không nghe nói qua, hình như chưa từng thấy cô xuất hiện ở các bữa tiệc gia tộc nhà họ An."

An Nhu cái tên này quá xa lạ, Văn Hà Tú lục lọi trí nhớ cũng không nhớ tới huyết mạch trực hệ của gia tộc nhà họ An có tồn tại một người như vậy.

Đương nhiên cô ta cũng sẽ không nghĩ đến việc An Nhu xuất thân từ gia đình bình dân, bởi người có thể tiếp cận tổng giám đốc Sở sao có thể là người thường? Có vô dụng cách mấy, không có danh tiếng cách mấy thì cũng nên thuộc trực hệ gia tộc nhà họ An mới đúng.

"Chào cô!" An Nhu cười cười, trong lòng biết rõ thân phận của người con gái trước mặt này, thái độ tự nhiên.

"Không phải, tuy rằng cũng họ An, nhưng tôi và gia tộc nhà họ An không có bất kỳ quan hệ gì, xin lỗi." Cô xin lỗi cười cười.

"... Không có quan hệ?" Tươi cười trên mặt Văn Hà Tú có chút cứng đờ, cô không thể tưởng tượng được nhìn chằm chằm vào An Nhu, thiếu chút nữa buột miệng thốt ra lời vô lễ.

"Vậy cô..." Vậy cô dựa vào cái gì đứng ở bên cạnh tổng giám đốc Sở?

"Ha ha, Văn tiểu thư à, thôi bỏ qua đi." Nhận ra được không khí trở nên có chút không thoải mái, Hạ Dương cho Văn Hà Tú một ánh mắt, sợ vị tiểu thư này nói ra nói cái gì kinh người.

"An Nhu đích xác không phải người của gia tộc nhà họ An, nhưng mà cái tên này rất đẹp, rất đáng yêu."

Về lai lịch của An Nhu, cho dù là Hạ Dương cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được. Dựa theo cái cớ của Sở Hư Uyên, bọn họ là bạn trên mạng, chỉ là trong đó còn ẩn giấu bao nhiêu bí mật, ngay cả Hạ Dương cũng đoán không ra.

Chỉ là, nếu đối phương là Sở Hư Uyên, đối phương không nói, Hạ Dương cũng sẽ không ngu ngốc mà cố tìm hiểu cho bằng được. Ai còn không biết tính cách của anh Sở? Muốn tìm hiểu chuyện này tới cùng, vậy chờ chết đi.

"Xin lỗi, là tôi thất lễ."

Trong lòng chợt lạnh, Văn Hà Tú đánh lên tinh thần, che miệng cười: "An Nhu tiểu thư là học sinh của học viện DICE sao? Thật tình cờ, chúng ta vẫn là bạn cùng trường, nhưng mà hiện tại tôi đã tốt nghiệp. An tiểu thư ở trong học viện thế nào? Đã quen chưa?"

Tuy rằng Văn Hà Tú nỗ lực chắp nối, nhưng An Nhu vẫn luôn đều bưng một gương mặt tươi cười không mặn không nhạt trả lời cho có lệ. Bên cạnh còn có Hạ Dương giúp đỡ một tiếng, cho dù cô ta có muốn hỏi nhiều vài câu, cũng cần phải bận tâm đến Sở Hư Uyên.

Thật là nghĩ trăm lần cũng nghĩ không ra, cái loại con gái bình thường, ngay cả lễ nghi cũng chỉ là qua loa đại khái, rốt cuộc làm cách nào quen biết với Sở Hư Uyên. Văn Hà Tú ăn mặc trang điểm như con trai đứng ở trước mặt An Nhu, càng ngày càng căng không nổi, cuối cùng qua loa tìm lấy cớ rời đi.

Rõ ràng đồng dạng đều là con gái, nhưng An Nhu có thể mặc nữ tính như vậy, mà cô... Văn Hà Tú lại nhìn thoáng qua Sở Hư Uyên vẫn luôn đứng ở bên cạnh An Nhu, tư thế bảo vệ che chở rõ ràng.

Sắc mặt của người đàn ông từ đầu tới đuôi vẫn luôn bình tĩnh, đứng ở bên cạnh che chở thiếu nữ kia, lại không để mắt đến bất kỳ ai.

Đây vẫn còn là Sở Hư Uyên mà cô yêu thích sao?!

Văn Hà Tú đứng xa xa mà nhìn trong chốc lát, tinh thần và sắc mặt có chút hoảng hốt.

Cô vẫn luôn đều tưởng tượng, bộ dáng của tổng giám đốc Sở khi đối xử đặc biệt với một người khác phái sẽ như thế nào, chân chính thích một người con gái sẽ biểu hiện ra sao?!

Cô thậm chí tưởng tượng, nếu người kia là cô thì sẽ hạnh phúc biết bao nhiêu!

Sự tưởng tượng của cô đã thật sự xảy ra, lúc này cô mới ý thức được, thì ra Sở Hư Uyên cũng sẽ như vậy, cũng sẽ có thái độ bảo vệ che chở người mình để ý như những người con trai khác.

Thật là... Quá không cam lòng.

Nếu cô ta có thể, vậy tại sao cô lại không thể?

An Nhu cũng cố gắng giữ thái độ bình tĩnh chào hỏi giao lưu vài câu với những người bước lên làm quen, nhưng sau một hồi cô lại cảm thấy có lòng nhưng không tinh thần sức lực.

Cũng may là có Sở Hư Uyên đứng ở bên cạnh che chở, và Hạ Dương hỗ trợ ứng phó... Nếu chỉ có mình cô, hiện tại đã sớm luống cuống tay chân núp ở góc xó nào rồi, quá mệt mỏi.

Chẳng qua, tuy rằng hâm mộ khí thế có thể làm mọi người nể sợ không dám tiếp cận của Sở Hư Uyên, nhung An Nhu học không được. Hiện tại cũng chỉ học được mặt tươi cười trong mọi trường hợp, giấu đi cảm xúc chân thật của tổng giám đốc Sở mà thôi.

Đến nỗi đường đi như thế nào, vẫn cần phải đích thân An Nhu tự đi.

Nhanh chóng phân loại và ghi nhớ những câu chữ giao lưu của những người này, An Nhu tính toán sau khi trở về sẽ nghiên cứu ý nghĩa sâu xa của chúng.

Hôm nay, đi ra ngoài một chuyện đúng thật là có lợi, quen biết không ít người, còn học thêm nhiều câu nói đầy ẩn ý. Tuy ghi nhớ có chút cực, nhưng sau khi phân tích vẫn là rất hữu dụng cho tương lai ra xa hội giao lưu.

"Em không đói? Không muốn ăn gì sao?" Nhìn đồng hồ, Sở Hư Uyên nhíu mi, nhỏ giọng hỏi cô bé đứng bên cạnh mình. Đã qua một đoạn thời gian, An Nhu nói chuyện với bọn họ cũng đã đủ rồi.

Vừa rồi, có rất nhiều lần Sở Hư Uyên có thể mở miệng thay An Nhu giải vây, nhưng anh vẫn lựa chọn làm người ngoài cuộc. Tuy rằng không muốn An Nhu tiếp xúc nhiều với bọn họ, nhưng mèo con có suy nghĩ riêng của bản thân, Sở Hư Uyên cũng sẽ không ngang ngược can thiệp ý nghĩ của mèo con nhà mình.

"A?! Cũng không đói lắm, ừm... Ăn cái gì cũng được." An Nhu đang nói chuyện phiếm với Hạ Dương, nghe vậy mới ngẩng đầu nhìn Hư Uyên. Nói xong, An Nhu cũng cảm thấy có chút đói bụng.

Sau khi vào sân nướng BBQ, Hạ Dương cũng chỉ đưa cho ô một chút đồ ăn vặt, An Nhu còn chưa có chính thức nếm qua món nướng nữa.

"Đi thôi." Sở Hư Uyên nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, lôi kéo An Nhu đi đến khu nướng BBQ. Hiện tại anh đã rất thuận tay, vẻ mặt tự nhiên nắm tay cô như đã từng làm qua hàng trăm lần, hành động bất ngờ của anh làm An Nhu muốn nói cái gì cũng đành lựa chọn im lặng.

Dù sao, cũng coi như là cô chiếm tiện nghi của người ta. An Nhu tự an ủi chính mình, rõ ràng cô thích Sở Hư Uyên, lại còn lén lút không dám nói ra miệng, đành giao quyền chủ động vào tay anh... Còn chuyện ai chiếm tiện nghi của ai... Thôi, không có hại là được.

Có Sở Hư Uyên hộ tống, quả nhiên không có ai dám bén mãn đến trước mặt gây rối, An Nhu đi theo Sở Hư Uyên đứng trước một lò than nướng BBQ, mắt sáng rực lên.

Tuy rằng trong căn tin trường cũng có món nướng, nhưng mỗi ngày An Nhu đều học đến xấp mặt, không có thời gian đến căn tin thưởng thức món ngon. Lần này tới đây nhìn thấy món nướng, con sâu thèm ăn đã thức dậy... Thoạt nhìn tay nghề của đầu bếp đều rất tốt, có thể chọn hết mấy món cô thích ăn sao?

Hình như cũng không phải, vì cô quan sát xung quanh, thấy mấy bạn nữ đều chọn rất ít, thậm chí có người còn không thèm nhìn sang đây... An Nhu thực khát vọng được ăn thoải mái, nhưng trong lòng lại đang cân nhắc lợi và hại.

Mấy bữa tiệc nướng BBQ này đều rất sôi động náo nhiệt, bọn họ tụ tập với nhau ăn uống chè chén thoải mái, nhưng hôm nay lại có mặt của Sở Hư Uyên, nên ai cũng kiềm chế.

Ngày thường, mấy thiếu gia tiểu thư này đều chơi đến điên cuồng, hiện tại có một vị thần như Sở Hư Uyên đứng ở nơi này, vô tình đề cao bữa tiệc lên một cấp bậc. Nam tính thì không nói, một đám tiểu thư đều cực lực duy trì sự ưu nhã và thục nữ.

An Nhu xuất hiện, là điều ngoài ý muốn, nhưng cũng làm cho nhiều người hy vọng và tự tạo cơ hội cho bản thân. Nếu chuyện hôm nay truyền ra ngoài, những người như Văn Hà Tú chỉ biết xuất hiện càng nhiều, đều sẽ cho rằng cơ hội làm Sở phu nhân tới rồi.

Chuyện này đối với Sở Hư Uyên tới nói chính là phiền toái, nhưng cũng không tính quá khó xử.

Chút chuyện nhỏ này anh sẽ giải quyết tốt, không cần thiết dùng lời nói để đám ngu xuẩn kia hiểu, chỉ cần hành động là được, giết gà dọa khỉ, không làm gia tộc bọn họ yên ổn sống qua mùa xuân này thôi.

Chứng ghét phái nữ... Có thì thế nào? Không có thì thế nào?

Hơi khép hờ mắt, dưới đáy mắt của người đàn ông là một mảnh sáng lạnh. Mặc kệ có hay không, anh nói có, chính là có.

Sở Hư Uyên nhìn An Nhu rối rắm nửa ngày không động đậy, có chút bất đắc dĩ, vươn tay chọn mấy xâu, làm nhân viên hỗ trợ nướng chín.

"Nghĩ kỹ rồi? Muốn ăn cái gì, tùy tiện chọn là được." Sao Sở Hư Uyên có thể đoán không đoán được An Nhu đang nghĩ cái gì, khóe môi khẽ cong, người đàn ông tươi cười vui vẻ.

"Còn chưa có... nghĩ xong." An Nhu lấy lòng cười một tiếng, vặn ngón tay tính toán bản thân có thể tiêu thụ bao nhiêu xiêng nướng.

Thật ra, hiện tại bụng cô rất đói, chắc có thể ăn hơn hai mươi xiêng?

Nhưng nhìn người khác đều không ăn nhiều như vậy, nếu cô chọn quá nhiều thì xấu hổ lắm... Tại sao mọi người đều rụt rè giữ kẽ như vậy!

"Muốn ăn cái gì, trực tiếp chọn là được." Sở Hư Uyên tay cắm ở trong túi quần, không nhanh không chậm lặp lại những lời này một lần. An Nhu ý thức được cái gì, nhìn sang người đàn ông cao lớn đứng ở bên cạnh, thì thấy Sở Hư Uyên cũng đang nhìn cô.

"... Như vậy có ổn không?" An Nhu nhỏ giọng hỏi.

Cô quá lùn so với Sở Hư Uyên, những lúc mặt đối mặt giao lưu bằng mắt giống như vậy cần phải kể sát người vào một chút, chính bản thân An Nhu cũng không phát hiện, đặt ở trong mắt người khác, chính là khoảng cách rất thân mật.

"Có cái gì không ổn?" Sở Hư Uyên bình tĩnh hỏi lại cô.

Người đàn ông đã rút về nụ cười hiếm khi xuất hiện trên mặt, khôi phục lại gương mặt không cảm xúc như ngày thường: "Bọn họ làm như vậy là bởi vì sự có mặt của anh, em cũng giống bọn họ sao?"

Cứ việc đều là người trẻ tuổi, phần lớn đều bằng tuổi với Sở Hư Uyên, nhưng nhóm người này vẫn rất giữ kẽ, kính trọng anh. Bởi anh là chủ tịch kiêm tổng giám đốc tập đoàn Sở thị, còn là chủ nhân gia tộc nhà họ Sở, nói được dễ nghe là "Người trẻ tuổi tụ hội kết bạn giao lưu", nhưng người có thực lực cùng lá gan ở trước mặt anh lôi kéo làm quen, nói chuyện bình đẳng bằng không.

Nhóm người này chỉ dám làm trò ở trước mặt An Nhu, tìm cô nói chuyện phiếm làm quen, chân chính dám chủ động bước lên chào hỏi trong lúc Sở Hư Uyên không có hứng thú nói chuyện, thật đáng xấu hổ là không có một ai.

"Đương nhiên không giống." An Nhu không cần nghĩ ngợi phản bác ngay.

"Đùi anh em đã ôm chặt rồi, vững chắc hơn nhiều so với bọn họ, không phải sao?"

Không sai, An Nhu vẫn luôn lặng lẽ lấy điều này làm tự hào.

Có rất nhiều người đều muốn ôm đùi của Sở Hư Uyên, làm việc gì cũng đều thật cẩn thận sợ đắc tội với anh ấy, nhưng là chân chính vững chắc chỉ có một mình An Nhu!

Người cô còn dám dỗi thì không ai ôm đùi chắc như cô!!!

Lời này nếu là nói ra ngoài, hoàn toàn có thể thơm lây đến tận đời con cháu. (Con cháu của chị đều họ Sở hết đấy nhá).

"... Phụt." Sở Hư Uyên nghe An Nhu nói xong những từ ngữ tự hào này, còn nhìn gương mặt đắc ý dào dạt của cô, không nhịn được cười khẽ ra tiếng.

Anh liếc nhìn mèo con đáng yêu còn chưa đứng tới vai mình, giọng điệu càng nhẹ nhàng: "Ừ, dựa theo chiều cao của em, đúng là dư sức ôm đùi anh."

"... Sở tiên sinh, tại sao anh lại nhân thân công kích em nữa —— Thôi, không nói với anh nữa, đáng ghét."

An Nhu tỏ vẻ thực tim mệt quá, cô không thể nói chuyện đàng hoàng với Sở Hư Uyên được, quay đầu cũng chọn mấy xiêng, nhưng cô không biết giọng điệu của cô mỗi khi dỗi Sở Hư Uyên đều mang theo âm điệu nhõng nhẽo.

"Em chọn trước mấy xiêng này... Trong chốc lát lại chọn thêm được không?!."

Nói tới nói lui, ý của Sở Hư Uyên là gì, An Nhu vẫn là cảm nhận ra tới.

Nếu big boss mạnh nhất khu này đều mặc kệ muốn cô tùy tiện chọn đồ ăn, An Nhu cũng rất vui lòng thả bay chính mình. Dù sao đều là làm cho người khác xem, An Nhu cũng không tính toán nể mặt Sở Hư Uyên, vậy cô còn sợ cái gì?

Nhân viên tay chân nhanh nhẹn nướng xong, An Nhu và Sở Hư Uyên cầm dĩa xiêng nướng, còn đặt một ly thức uống lên dĩa.

"Còn muốn tiếp tục giao lưu với những người đó không?" Sở Hư Uyên tay cầm dĩa xiêng nướng, nhưng tư thế cùng khí thế vẫn không thể bắt bẻ, hơi hơi cúi đầu nhìn An Nhu hỏi ra tiếng.

"Không cần, để đầu óc của em nghỉ một lát." An Nhu lắc đầu như trống bỏi, gương mặt đau khổ nói.

"Sở tiên sinh, nghỉ ngơi trong chốc lát đi anh, em mệt não quá."

An Nhu là thật sự cảm mệt mỏi.

Cơ thể không mệt, nhưng tinh thần lại chịu đủ mọi loại tàn phá. Giây giây phút phút đều phải phòng bị rơi vào mưu kế câu chữ của người khác, còn muốn phân tích dụng ý của mỗi người... Còn khó hơn việc học.

Công nhận giới quý tộc có khác, câu câu chữ chữ đều có ẩn ý, đều có bẫy rập, nếu không phải vì... Dù sao An Nhu đều là vì tương lai tươi sáng của bản thân và cũng vì người nào đó cho nên mới chấp nhận tìm hiểu thế giới nguy hiểm này.

"Được, vậy chúng ta qua bên kia ngồi." Sở Hư Uyên cũng không hỏi nhiều, chỉ chỉ giường đu dây mà An Nhu vừa bước vào sân đã chú ý.

Là loại giường đu dây, thật rộng lớn, hai bên hông phải trái còn có lụa trắng mỏng được cố định từ đầu móc cho đến mép giường để tránh bị gió thổi bay, nhưng không làm mất đi chức năng vốn có của đu dây, có thể đẩy từ phía sau, chuyển động cũng không khác gì ghế đu dây, chỉ à biên độ đung đưa không cao bằng ghế đu đây.

Chẳng qua nó được đặt ở chỗ này, nhìn qua rất tươi mát, tạo thành khung cảnh lãng mạn.

"Dạ được." An Nhu ngọt ngào trả lời, ánh mắt hưng phấn, trong lòng nhảy nhót vui vẻ.

Từ lúc đặt chân đến khu này, cô đã muốn nằm dài lên trên đó, chỉ là cảm thấy trường hợp không thích hợp cho nên mới gác sang một bên, cố tình lãng quên: "Sở tiên sinh, anh cũng có tính trẻ con chưa trưởng thành nha."

Đặt dĩa xiêng nướng lên trên giường đu dây, cùng Sở Hư Uyên ngồi ở trên giường rộng, An Nhu chớp mắt, hiếm khi bắt được nhược điểm của Sở Hư Uyên.

Dỗi Lẫn nhau, nếu là thông qua cổng thiết bị thông tin, đương nhiên là An Nhu giành phần thắng nhiều hơn. Nhưng nếu là trong thực tế, mỗi một lần Sở Hư Uyên đều có thể thắng An Nhu một cách tuyệt đối. An Nhu đối với chuyện này tỏ vẻ không phục cho lắm.

"Hửm? Phải không?" Sở Hư Uyên ung dung tươi cười, thái độ vô cùng tự nhiên thân quen.

"Cũng không biết là ai vừa bước vào khu này, tầm mắt đã tỏa định ở vị trí này vậy ta."

"... Ha ha ha, đó là ai vậy? Khẳng định không phải em nha." An Nhu không ngờ, hành vi nho nhỏ của bản thân đã bị anh bắt được, dứt khoát sống chết không thừa nhận, hơn nữa thực thông minh nói sang chuyện khác.

"Đúng rồi, công việc hôm nay anh xử lý xong rồi sao?"

An Nhu thân là thiết bị điện tử của Sở Hư Uyên, không ai rành về lượng công việc hàng ngày của Sở Hư Uyên hơn cô. Hôm nay Sở Hư Uyên ra tới chơi một ngày, dựa theo tính cách nghiện công việc của anh ấy, không biết sẽ phải giành bao nhiêu thời gian để bù lượng công việc hôm nay.

Khẳng định là thức suốt đêm nay rồi, cô sẽ đau lòng lắm!!!

"Không có, trong chốc lát lại xử lý sau." Giọng điệu của Sở Hư Uyên lại vô cùng tùy ý, cũng không ngoài ý muốn An Nhu biết việc này. Đích xác là anh rất bận, gần đây tập đoàn có kế hoạch khuếch trương sản phẩm, những việc này yêu cầu anh đích thân xử lý dẫn dắt.

"Hừm, chờ em tốt nghiệp sẽ chia sẻ hỗ trợ anh phần nào."

An Nhu lật lật nhìn xem đống kế hoạch, trong lòng càng kính trọng Sở Hư Uyên: "Sở tiên sinh, cuộc sống hằng ngày của anh thật không dễ dàng gì."

So sánh với việc học của cô thì khó khăn của cô không là cái đinh gì, nói muốn nỗ lực... Thì phải làm ra thành tích mới được.

Nghe An Nhu nói những lời này, Sở Hư Uyên lại tạm dừng trong chốc lát. Dưới ánh nhìn đầy nghi hoặc của An Nhu, Sở Hư Uyên mới mở miệng nói: "Nếu em nguyện ý, sau khi trở về em có thể thông qua cơ sở dữ liệu xử lý một bộ phận công việc của anh thử xem."

"Hả? Thật sự sao anh?"

An Nhu kinh ngạc, sau đó mới là co quắp bất an: "Hay là thôi đi anh, không cần đâu, em không hiểu cái gì hết, lỡ gây ra chuyện gì sai xót thì làm sao bây giờ..."

"Anh dạy cho em một xử lý một ít kế hoạch đơn giản." Lần này, Sở Hư Uyên lại không có cho An Nhu có cơ hội cự tuyệt. Người đàn ông nhìn chăm chú vào đôi mắt đen nhánh của An Nhu, bên trong phảng phất cất giấu ánh sao sáng ngời.

Chỉ cần em nguyện ý học anh đều tận lực dạy em.

Loại cảm giác này không giống như những gì trong sách nói.

Sở Hư Uyên dừng một chút, đột nhiên nhớ tới định nghĩa cảm xúc này thông qua một quyển sách nào đó.

Thân thiết, là hành động gần gũi từ hai phía, nhầm tạo ra mối quan hệ mật thiết.

Sở Hư Uyên đã từng bài xích cái từ này.

Nhưng hiện tại anh lại cảm thấy... Hình như cũng không kinh tởm như anh nghĩ.

Anh muốn có một người thân thiết gần gũi, muốn người này vẫn luôn ở tại bên cạnh anh. Sở Hư Uyên sống đến bây giờ, lần đầu tiên đối có nhận tri rõ ràng như vậy đối với một việc.

"Được, vậy sau khi trở về em sẽ thử học một chút." Do dự không đến hai giây, An Nhu đã đáp ứng ngay.

Vốn dĩ cô cũng chỉ là muốn tới gần Sở Hư Uyên, tiếp cận chạm vào trái tim anh ấy, vừa vặn đây là một cơ hội tốt. Nhưng có khả năng sẽ càng vất vả hơn.

Ăn xong mấy xâu xiêng nướng, cảm giác no bụng thật tốt.

An Nhu lấy khăn giấy xoa xoa khóe miệng, đặt dĩa cùng xiêng không ở trên mặt cỏ, nhìn Sở Hư Uyên xử lý công vệc, có chút nặng mí mắt, chớp chớp mắt để làm bản thân tỉnh táo hơn.

Rạng sáng hai giờ mới ngủ, sáng sớm 10 giờ rưỡi tự nhiên tỉnh, tuy rằng cũng ngủ đủ, nhưng vẫn là có chút buồn ngủ.

Ánh nắng mặt trời hôm nay thật tốt, chiếu lên trên người ấm áp dào dạt thật thoải mái, gió nhẹ thổi thổi càng thêm thoải mái, bên cạnh còn ngồi người mà mình thích, cảm giác đặc biệt đặc biệt tốt.

An Nhu xoa xoa đôi mắt, chìm vào trạng thái mơ màng sắp ngủ.

Sau đó... Cô thật sự ngủ rồi.

Gió hiu hiu thổi, ánh nắng ấm áp không gắt, một chiếc giường đu dây giữa khu vườn xanh mát, một nam một nữ, một ngồi một dựa vào vai người kia, khung cảnh vô cùng ấm áp dịu dàng.

Bình Luận (0)
Comment