Sống Trong Di Động Của Tổng Tài Hào Môn

Chương 70

An Nhu bị Sở Hư Uyên nghẹn không có lời gì để nói, chỉ có thể yên lặng câm miệng, trong lòng lại mắng Sở Hư Uyên vô số lần, còn lăn qua lộn lại đâm mấy dao.

Tâm trạng của Sở Hư Uyên lại rất tốt, đứng ở nơi đó không nói chuyện, không quan tâm đến tầm mắt của những người xung quanh. Mà là nâng đầu, nhìn Thập Tam Tịch đang phát biểu trên sân khấu.

An Như Ngọc đáng lẽ còn đứng ở bên cạnh An Nhu, trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn, lại nhìn thấy Tô Hoàng đứng lẫn trong đám người, nhìn mình chớp chớp mắt, cười rất ranh ma. Dừng một chút, trong mắt An Như Ngọc hiện lên một chút phức tạp.

"An Nhu." An Nhu đang âm thầm mắng chửi Sở Hư Uyên, lại nghe thấy An Như Ngọc đứng bên cạnh kêu mình.

"Hửm? Làm sao vậy?" An Nhu ngẩng đầu liếc anh, thật không hổ là người đẹp phi giới tính, làm động tác nào cũng đều là cảnh đẹp ý vui.

"Bên kia có việc, tôi đi qua đó một chút..." An Như Ngọc khép hờ mắt nhìn cô, biểu tình bình tĩnh, sắm mặt nhìn không ra chút thay đổi nào.

"A, được." An Nhu không phản ứng lại đây, gật đầu.

"Anh đi đi." Theo tình hình hiện tại, Thập Tam Tịch vừa bắt đầu phát biểu, còn mười hai người chờ nói nữa, cũng không biết sẽ nói bao lâu.

An Như Ngọc nhìn cô, lại liếc nhìn sang Sở Hư Uyên đang đứng bên cạnh. Người kia đã nhận ra ánh mắt của anh, quay đầu nhìn lại, khóe môi còn hơi hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười không rõ ý.

An Như Ngọc cũng liếc lại, im lặng dời tầm mắt, xoay người đi về phía Tô Hoàng.

Sở Hư Uyên đứng ở tại chỗ, nhìn bóng dáng An Như Ngọc rời đi, lộ ra biểu tình như suy nghĩ gì đó.

An Như Ngọc biến mất ở trong đám người, chốc lát đã vòng tới bên cạnh Tô Hoàng.

"Lần này cảm ơn anh."

Tô Hoàng dùng sức vỗ vỗ bờ vai của An Như Ngọc, cười nói: "Em đoán chắc lần này Sở Hư Uyên sẽ làm phiền em rồi. Cũng không sao, dù sao em cũng không ưa gì anh ta."

Nói nói, Tô Hoàng lại không nghe được tiếng người bên cạnh trả lời, ngẩng đầu lên: "Ê, An Như Ngọc, đừng có nói anh..."

An Như Ngọc nhìn cô, mím môi: "Cô suy nghĩ nhiều."

Thái độ lạnh nhạt cao ngạo, một chút biến hóa đều không có.

Tô Hoàng lại nhìn anh ta một cái, nhún nhún vai: "Thôi được rồi, là em suy nghĩ nhiều, làm sao em biết anh suy nghĩ cái gì?"

Cô giảo hoạt cười một chút, người sau thẹn quá thành giận nhìn chăm chú vào cô, Tô Hoàng thức thời im tiếng: "Thôi được rồi, thôi được rồi, em nói giỡn, không nói nữa, được chưa?!"

An Nhu đứng ở bên cạnh Sở Hư Uyên nghiêm túc nghe Thập Tam Tịch phát biểu, tuy rằng nội dung rất chán, An Nhu tự phân tích, đám người này thích nói chuyện quanh co lòng vòng, kéo dài thời gian, muốn gây ấn tượng với người khác, nhưng luôn làm quá.

An Nhu đứng đứng quá mỏi, cô hoạt động cơ thể, cô vẫn là không có thói quen mang giày cao gót, cho dù vừa rồi có ngồi nghỉ ngơi một chút, nhưng hiện tại đứng lâu như vậy cũng sẽ cảm thấy mệt.

Lúc này, đám người trên sân khấu cũng rốt cuộc tới hồi kết thúc.

Vũ hội chuẩn bị bắt đầu rồi.

An Nhu hơi giật mình, âm thanh ồn ào xung quanh lập tức vang lớn hơn, mọi người cũng bắt đầu di chuyển. An Nhu theo bản năng nghiêng đầu tìm kiếm bóng dáng An Như Ngọc, thắc mắc tại sao anh ấy còn chưa quay trở về.

Người đâu?!

Không đáng tin cậy đến như vậy sao?

An Nhu im lặng một lát, đứng mờ mịt tạ chỗ, lại có chút may mắn, hay là... Khỏi nhảy?

Có người nhẹ nhàng gõ nhẹ đầu của cô, An Nhu ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy biểu tình ghét bỏ của Sở Hư Uyên.

"Em đang nhìn cái gì?" Đương nhiên là anh chú ý tới động tác nhỏ của An Nhu. Phản ứng đầu tiên là nhìn sang ánh mắt của nàng... Là vì người gia tộc họ An kia sao?

"A, không có gì."

An Nhu lui về phía sau một bước, nhìn tốp năm tốp ba đã bắt đầu khiêu vũ, giật giật khóe miệng: "À, Sở tiên sinh, em đi ra ghế ngồi một lát... Chút nữa sẽ khiêu vũ sau."

Sở Hư Uyên nhìn cô, dừng một chút: "Rất mệt? Anh dẫn em đến phòng nghỉ ngồi một lát."

"Phòng nghỉ?"

An Nhu ngẩng đầu nhìn anh, có chút tâm động: "Có thể đi phòng nghỉ được sao?"

Cho dù không đứng ở trong một góc, nhưng mọi người đều cố tình bảo trì khoảng cách với Sở Hư Uyên, anh lộ ra mỉm cười: "Ừ."

"Nhưng mà trước đó..."

Sở Hư Uyên vươn tay, hơi hơi khom lưng, làm ra một hành động thân sĩ đầy tiêu chuẩn: "Nhảy một điệu với anh trước đi?"

An Nhu theo bản năng lui về phía sau một bước. Sau đó cô mới cảm thấy loại hành vi ngày có chút ngu ngốc, ho khan hai tiếng: "Sở tiên sinh, cái này, không tốt lắm đâu?!"

Sở Hư Uyên đang khom lưng mời cô nhảy... Thật là được quan tâm mà giật mình.

An Nhu hơi hơi nhón chân, nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu của người đàn ông. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy đỉnh đầu của Sở Hư Uyên. Thật à muốn vuốt sờ mấy cái.

"Em đang làm cái gì?" Vẫn duy trì tư thế này, giọng Sở Hư Uyên bình tĩnh.

"À, đang nhìn đỉnh đầu của anh..." An Nhu không cẩn thận nói lỡ miệng, lập tức xấu hổ dừng lại.

"Thật xin lỗi, em nói sai rồi."

Nỗ lực bày ra biểu tình chính trực, An Nhu yên lặng đặt bàn tay vào trong lòng lòng của Sở Hư Uyên, gãi gãi hai cái: "Em đồng ý."

Thật sự giống như cầu hôn.

Ha ha ha, người anh em khẳng định không biết anh bị em chiếm tiện nghi, tuy trường hợp này khá là xấu hổ. Nhưng em cảm thấy thực hạnh phúc, làm như thế nào giấu đây.

Ý nghĩ trong lòng đầy sóng gió mãnh liệt, An Nhu cũng đã luyện ra chiêu dù núi Thái Sơn có sập trước mặt cũng không thay đổi sắc mặt, ngược lại Sở Hư Uyên lại khựng người một chút, mới cầm tay An Nhu bước ra sàn nhảy.

Đúng thật là An Nhu nhảy không ra gì, nhưng chắc đại khái là người mình thích đang đứng ở trước mặt, An Nhu thật sự là phát huy vượt xa người thường, toàn bộ hành trình cơ thể đềucứng đờ, sợ xảy ra sai lầm.

"Sợ đến như vậy?" Sở Hư Uyên nhìn cô bé trong lòng ngực như bình tĩnh, thật ra là đang rất khẩn trương, anh không nói lời nào, khôi phục lại biểu tình như ngay xưa, thành thạo trêu chọc cô.

"Cũng không có... Em chỉ cảm thấy bản thân thật thảm, sắp bị nướng chín rồi." Ánh mắt của mấy người xung quanh quá nóng, An Nhu nỗ lực thẳng sống lưng, làm bộ bản thân chỉ là người gỗ.

"Vậ sao?! Nhưng sớm hay muộn gì em đều phải quen với chuyện này."

Mang theo An Nhu xoay một vòng, giọng Sở Hư Uyên bình tĩnh: "Đây chỉ mới là sự bắt đầu."

"Cảm thấy giống như leo lên thuyền giặc, khi nào có thể rời thuyền đây?" An Nhu cúi đầu không dám nhìn thẳng vào Sở Hư Uyên, trước mặt gần trong gang tấc chính là vòm ngực của người đàn ông, An Nhu dừng một chút, cũng không phải thiệt tình lảm nhảm.

"Em có thể thử xem, nhưng em đã không có cơ hội đi xuống." Sở Hư Uyên cười nhạo một tiếng, thái độ thản nhiên.

Một điệu nhảy kết thúc, làn váy vẽ ra một độ cong xinh đẹp, An Nhu làm ra một động tác cuối cùng, eo bị Sở Hư Uyên ôm lấy.

Ngẩng đầu nhìn Sở Hư Uyên, An Nhu nhìn gương mặt đẹp trai lạnh nhạt không biểu cảm của người đàn ông đứng trước mặt mình, theo bản năng lộ ra một nụ cười ngây ngốc, đôi mắt rất sáng.

Cô cũng không phải cố ý, chỉ là nhìn Sở Hư Uyên... Theo bản năng lộ ra một nụ cười thôi.

Bởi vì thích ...

Sở Hư Uyên cũng nhìn cô, đột nhiên anh khom lưng, nhẹ nhàng hôn một cái lên trán của cô. Rất nhẹ, giống như là lông chim nhẹ nhàng lướt qua, mang theo một chút ấm áp.

An Nhu trợn tròn mắt.

Cô không thể tưởng tượng được biểu tình lúc đó của mình, chỉ là cảm thấy xung quanh đều vô cùng yên lặng, âm thanh gì cũng đều không có, chỉ có người đàn ông bình tĩnh đang hôn cô, cùng với đôi mắt lóe sáng của đối phương.

Mọi người xung quanh cũng chậm rãi an tĩnh lại.

Tuy rằng hai người bọn họ cũng không có đứng ở trong sàn nhảy, nhưng bởi vì Sở Hư Uyên, nên tùy thời tùy chỗ đều hấp dẫn sự chú ý của mọi người, nhìn thấy động tác của Sở Hư Uyên, không ít người đều lộ ra sắc mặt kinh ngạc.

Ngay cả chính bản thân An Nhu đều há hốc mồm.

Sở Hư Uyên cũng ngạc nhiên vì hành động của mình, nhưng anh hoàn hồn nhanh hơn so với An Nhu, ánh mắt lạnh nhạt nhẹ nhàng dạo qua một vòng, đám người còn mang sắc mặt kinh ngạc cũng đều thức thời dời đi tầm mắt, làm như không có việc gì mà tiếp tục nói cười, khiêu vũ.

Cho đến khi An Nhu bị Sở Hư Uyên đưa tới phòng nghỉ, mới hồi phục tinh thần lại.

Cô nhìn Sở Hư Uyên một hồi lâu, nuốt một ngụm nước miếng: "Sở... Sở tiên sinh... Anh làm như vậy... Ờ, rất dễ dàng làm người hiểu lầm đó."

Bình Luận (0)
Comment