Sống Trong Di Động Của Tổng Tài Hào Môn

Chương 87

An Nhu im lặng một lát, vẫn là tạm thời không có nói đến chuyện của anh chàng nước ngoài này. Nhìn dáng vẻ, chắc là đối phương đã từ bỏ...

Nếu vậy chắc không sao đâu ha, cô lén lút nghĩ, bằng không sẽ rước phiền phức cho đối phương.

An Nhu cười cười, vẫy tay với Eddy, vừa mới chuẩn bị đi, thì nghe thấy Sở Trạch Hạo chủ động chào hỏi với mình: "An Nhu tiểu thư? Lại gặp mặt."

An Nhu ngẩng đầu nhìn anh ta.

Sở Trạch Hạo cũng mặc đồng phục màu đen, bộ dáng không khác gì lúc ở nhà họ Sở.

An Nhu gật đầu, cũng tặng trở về một nụ cười khách sáo: "Chào anh."

Sở Nguyệt đứng ở bên cạnh không nói chuyện.

Cô ta cắn môi nhìn An Nhu, trên mặt lộ ra biểu tình nhìn thấy mà thương, nhìn qua mảnh mai yếu ớt.

Trên thực tế, cô ta vẫn luôn là như vậy, sức khỏe không tốt, từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, Tần Thiến cũng khá yêu thương chiều chuộng cô ta, thật cẩn thận che chở, nâng niu trong tay.

An Nhu cũng không có chủ động nói chuyện với Sở Nguyệt, chuyện nhà họ Sở đã căng chặt, sắp giữ không nổi, sớm muộn gì cũng xảy ra.

Rồng hay rắn đều phải trở về vị trí vốn có của nó.

Nhưng Sở Trạch Hạo lại cảm thấy hứng thú với An Nhu, đứng ở chỗ này cười tủm tỉm nói chuyện phiếm với cô, còn tỏ ý bản thân cũng sẽ tham gia thi đấu đợt IT lần này.

"Có rảnh tới tìm tôi chơi."

Sở Trạch Hạo cười nói: "Tuy rằng tôi không có chịu trách nhiệm ăn uống đi lại cho học viện DICE, nhưng dù sao thì tôi cũng vẫn quen thuộc đường đi nước bước ở đây."

An Nhu không thân quen với Sở Trạch Hạo lắm, thậm chí phải nói là hơi có ác cảm, vì lễ phép nên cũng gật đầu, xem như đồng ý. Nhưng cô cũng không có khả năng tới tìm người này.

Đây chỉ là thực bình thường ngẫu nhiên gặp được, Sở Trạch Hạo không chủ động mời ăn tối chung, An Nhu cũng không có khả năng mở miệng nhắc tới. Không bao lâu hai nhóm hoàn toàn tách ra, An Nhu chọn món xong, tìm một vị trí trống ngồi xuống.

"An Nhu."

sắc mặt Hạ Dương không được đẹp cho lắm, nhìn An Nhu, hiếm khi nghiêm túc: "Em cách Sở Trạch Hạo xa một chút, người này không phải thứ gì tốt."

An Nhu chỉ dựa vào vào cốt truyện khác với người trong cuộc như Hạ Dương, anh biết rất rõ về người tên Sở Trạch Hạo này. Trong giới đều lén truyền tai, ai cũng biết... Cũng chỉ có mình anh Sở là không để ý.

"Em biết mà."

An Nhu cười cười: "Chỉ là lễ phép chào hỏi khi gặp mặt thôi, không có tiếp xúc nhiều."

Sở Trạch Hạo là cái dạng người gì, An Nhu cũng hiểu biết đôi chút. Nói nguy hiểm cũng nguy hiểm, nói không nguy hiểm cũng không nguy hiểm... Rời xa là được rồi.

Ngày hôm sau mới bắt đầu thi đấu với trường cao đẳng Hoa Đế, lần này bọn họ phải ở lại tận một tuần, trên danh nghĩa là hai trường thi đấu giao lưu trình độ, thật ra bên trong lại ngấm ngầm đấu đá danh dự tiếng tăm với nhau.

Bọn Hạ Dương không tính, bọn họ chỉ là tự tiện đến chơi góp vui thôi, trên cơ bản không có mấy người đến dự thi, chủ yếu là tới du lịch.

Buổi tối An Nhu vùi mình ở phòng ngủ làm bài tập, Tô Hoàng thì đi ra ngoài. Từ trước đến nay, hành tung của Tô Hoàng rất vô chừng, An Nhu cũng sẽ không chủ động hỏi cô.

An Nhu vừa sửa chữa lập trình phần mềm, vừa câu được câu không nói chuyện phiếm với Sở Hư Uyên. Thình lình, bên kia hỏi mộ câu.

【 gặp Sở Trạch Hạo? 】

Chuyện vừa mới xảy ra hồi chiều, hiện tại đã truyền đến tai Sở Hư Uyên. An Nhu chớp chớp mắt, cũng không muốn giấu giếm.

【 dạ, buổi chiều đến căn tin trường Hoa Đế ăn cơm gặp được, còn có Sở Nguyệt nữa. 】

【lúc trước hắn không muốn đến học viện DICE, người trong nhà cũng chiều theo ý hắn, để hắn tới học tại Hoa Đế. 】

Sở Hư Uyên không hỏi nhiều, lật tư liệu trong tay, không có biểu tình gì nói tiếp.

【 Sở Nguyệt cũng vậy. 】

Đối với chuyện hai anh em kia muốn học ở Hoa Đế, Sở Hư Uyên từ lâu đả biết nguyên nhân gì làm hai anh em kia quyết định như vậy. Bất quá chính là làm cho ông già kia xem, cũng muốn để mọi người biết anh khắc khe anh em cùng mẹ khác cha.

【 chắc là tại vì bọn họ cảm thấy bầu không khí ở Hoa Đế tốt hơn học viện, còn gia nhận vào hội học sinh, sinh hoạt cũng không tệ. 】

An Nhu cười nói tiếp.

【chỉ là ngẫu nhiên gặp ở căn tin, không có nói chuyện gì nhiều. 】

【... Xem ra em còn rất hiểu biết hai người đó? 】

Sở Hư Uyên gõ gõ cái bàn, lúc này mới tiếp tục nói.

【 ừm, chắc bọn họ nghĩ như vậy. 】

Sở Hư Uyên là một người có dục vọng khống chế vô cùng mạnh, không có khả năng mặc kệ bất kỳ thứ gì thoát khỏi dưới mí mắt. Trừ lần trước bị Sở Thiên bắt cóc đến bây giờ, thì tới nay anh chưa bao giờ thất thủ lần nào.

Đối với Sở Trạch Hạo cũng không hề lơi lỏng.

Tuy rằng không biết con người này tốt hay xấu, nhưng nếu không phải xác định anh ta không có hại đến mình, Sở Hư Uyên cũng sẽ không để người đó lãng vãng trước mắt mình.

... Nhanh như vậy đã lật lu dấm rồi sao!

An Nhu cơ trí nhận ra được âm điệu không mấy vui vẻ trong giọng nói của Sở Hư Uyên, vội vàng cứu chửa.

【 em chỉ là cảm thấy đầu óc anh ta đơn giản, khẳng định không có nghĩ nhiều như vậy, thật sự. ( tặng anh một trái tim chân thành, hôn cái nè.gif ) 】

Sở Hư Uyên cười nhạo một tiếng, đứng lên, cầm di động ngồi vào trên sô pha.

【 tuy rằng em không biết nhìn người, nhưng bản lĩnh nói dối thì càng ngày càng lưu loát. 】

Anh nhẹ nhàng bâng quơ bình luận một câu, mơ hồ có thể tưởng tượng đến hình ảnh người bên kia tức giận phùng mang trợn mắt, bình tĩnh xoay đề tài.

【không phải đầu óc hắn ta đơn giản, người thông minh mới dễ nói chuyện. 】

An Nhu cũng biết, bản lĩnh mưu kế của Sở Trạch Hạo không phân cao thấp với cả Sở Hư Uyên lẫn Tô Hoàng. Cho nên anh ta cũng là nhân vật vai ác được người đọc lựa chọn, nhưng dựa theo nguyên tác tiểu thuyết Mary Sue, đương nhiên là sau này đấu đấu đá đá, Sở Trạch Hạo lại thích Tô Hoàng.

Hiện tại sao...

An Nhu cũng không xác định.

Chỉ là, những lời này không thể nói. Cô cũng không thể giải thích làm sao bản thân lại biết chuyện này, biết Sở Trạch Hạo cũng không có địch ý là đủ rồi. Anh ta rất thông minh, biết bản thân không có năng lực lật đổ Sở đại ma vương, cho nên bắt tay kết minh. So với đối nghịch với Sở Hư Uyên, anh ta càng muốn xé rách cái gia đình dối trá của mình.

【 trừ điều này ra, không có gì muốn nói với anh sao? 】

Giọng vẫn có chút lười biếng, ngồi ở trên sô pha, Sở Hư Uyên hơi khép hờ mắt, biểu tình nhìn không ra vui buồn.

An Nhu chữ mắc kẹt trong cổ họng.

Còn có cái gì nữa?

Chẳng lẽ không phải chuyện này quan trọng nhất sao?

Trừ điều này ra hình như còn có một việc...

Sở Hư Uyên hồi lâu không thấy tin nhắn tới, cũng không nóng nảy, tư thế lười biếng chờ đợi. Một lát sau, anh giật giật ngón tay.

【kiên nhẫn của anh có hạn, hiện tại báo cáo còn nằm xoài trên bàn làm việc của anh... 】

Một câu này làm An Nhu rụt người.

Cô không nên hoài nghi mạng lưới tình báo của Sở tiên sinh, trong lòng cũng không nên tồn may mắn cảm thấy đối phương không biết chuyện này bản thân có thể giấu.

【 là có một việc, nhưng mà em không biết có nên nói hay không. 】

An Nhu thật cẩn thận, châm chước dùng từ.

【 chuyện là... Tuy rằng em cảm thấy bản thân mình chẳng ra gì, nhưng mà hình như có người nhìn trúng em... Cũng không phải coi trọng gì, chính là đối với em rất nhiệt tình... 】

Biết người khác có cảm tình với mình là một chuyện, nói ra lại là một chuyện khác.

An Nhu gập ghềnh, tự nhiên cảm thấy mất mặt.

【thật ra cũng không có gì! Em đã nói với anh ta bản thân có bạn trai! Thật sự! ( anh khen em cái đi, muốn hôn kiểu Pháp đó nhoa.gif ) 】

Người đàn ông ở đầu bên kia gương mặt vốn đang đen kịt, nghe xong hơi giật mình. Sau một lúc lâu, anh mới dựa người vào trên sô pha, lộ ra một nụ cười lười biếng.

【 ừ, làm rất đúng, khen em, hôn em. 】

Rõ ràng là một câu rất ngắn gọn, An Nhu nghe giọng nam trầm thấp âm sắc dịu dàng ấm áp, trong chốc lát gương mặt đỏ thấu.

Khen cái gì mà khen!

Hôn cái gì mà hôn!

Không cho hôn!

【 nhưng mà anh cũng rất muốn biết. 】

Sở Hư Uyên nửa ngày không động tĩnh, nghiêm trang nói.

【 người kia coi trọng em cái gì? 】

【... Thực xin lỗi, đại khái là coi trọng năng lực tài hoa hơn người của em đó. 】

Gương mặt đang đỏ bừng của An Nhu càng đỏ hơn, lập tức bổ nhào vào trên giường, tức điên người.

【 nếu điều này cũng chưa nhìn ra tới, vậy người nào đó chắc mù lắm rồi. 】

【 ừ, anh mù, anh thừa nhận. 】

Làm như cảm thấy rất thú vị, người đàn ông cong khóe môi, giọng điệu lười biếng, tràn ngập ý cười.

An Nhu ngây người một lát. Ngay sau đó, cô quyết đoán khóa một chiều, đơn phương cắt đứt.

Sở Hư Uyên thật là ngày một OOC, còn biết kết hợp hình thức dỗi người với lời âu yếm, như vậy làm sao cô có thể dỗi trở về! (╯‵□′)╯︵┻━┻

Sở Hư Uyên nhìn thấy đối phương không online, không có gì ngoài ý muốn, anh đứng lên trở lại bàn làm việc, ý cười trên mặt rút về một ít.

【 Hứa Thái Thiên, rút ngắn hành trình, không chấp nhận thì sớm kết thúc, tôi muốn mau chóng về nước. 】

Tin nhắn ngắn gọn gửi cho thủ hạ, Sở Hư Uyên không có biểu tình gì, một lát sau mới cười nhạo một tiếng.

Từ bỏ?

Đánh cược bằng giác quan thứ sáu... Anh không cảm thấy như vậy!

An Nhu đến nhận thẻ dự thi ra vào hội trường, ngày hôm sau đã đến lượt cô thi đấu rồi. Tuy rằng bọn Hạ Dương không cần đi, nhưng miệng lại nói đến cổ vũ tinh thần cho An Nhu.

"Thôi, coi như có thêm người cống hiến sức lao động miễn phí."

Tô Hoàng đè đè cái trán, không biết làm sao với Hạ Dương: "Nhu Nhu, chúng ta đi thôi, không cần phải xen vào bọn họ."

"Sao ăn nói bạc bẽo quá vậy, khẳng định cũng có chuyện cần tụi này giúp thôi." Hạ Dương không phục, một tay gác vai An Như Ngọc, thò qua tới.

"Muốn ăn cái gì uống cái gì? Chỉ cần nói, anh lập tức đút tận miệng mấy em." Vỗ vỗ ngực, một đầu tóc đỏ lóa mắt người.

Khí thế này sao giống gia trưởng đi theo quá vậy!

An Nhu nhịn không được cười ra tiếng, Tô Hoàng liếc mắt một cái, hiếm khi không dỗi trở về, chỉ là lộ ra một ánh mắt đồng tình: "Trước tiên hãy quan tâm bản thân anh đi."

Tính cách của cô ra sao, chính bản thân cô rõ ràng, Tô Hoàng biết, chờ Sở Hư Uyên nhận được tin báo cáo, cái tên này nhất định sẽ bị dạy dỗ rất thảm... Thảm đến không thể thảm hơn.

An Nhu chịu không được, cô không nói cho Hạ Dương cô và Sở Hư Uyên đang quen nhau, nhưng An Nhu cũng không tính giấu giếm. Nếu Hạ Dương hỏi tới, cô cũng vẫn sẽ hào phóng thừa nhận.

Nhưng mà Hạ Dương không có hỏi.

Đám An Nhu đến địa điểm thi đấu, trực tiếp đứng vào khu vực học viện DICE.

Hạ Thanh Viễn đang nói chuyện với những người khác, nhìn thấy một đám người mênh mông cuồn cuộn tiến vào, lập tức đi tới: "Đừng tự tạo áp lực cho bản thân, đây là trận đầu, sẽ không quá khó, không cần để ý, cho dù phát huy không tốt, cũng còn có trận tiếp theo."

Giọng điệu dịu dàng, đối tượng dặn dò là Tô Hoàng và An Nhu.

Lần này thi đấu áp dụng quy tắc hai chế độ, nói cách khác, nếu trận đầu thua, trận tiếp theo sẽ có cơ hội làm lại. Như vậy thời gian thi đấu sẽ nhiều một chút, nhưng cũng nằm trong phạm vi có thể thừa nhận được.

An Nhu gật đầu, thật ra tâm lý cũng đã trấn định hơn trước. Nói thật, lần thi đấu này An Nhu vẫn là có chút tin tưởng. Không phải vì cô thắng vài cuộc thi ở học viện, mà là do cô đã tích lũy kinh nghiệm trong lúc làm trong phòng nghiên cứu.

Sau khi dặn dò xong, Hạ Thanh Viễn dịu dàng cười cười, lại nói một vài câu cổ vũ tinh thần. Lúc này mới nhìn ra đám người phía sau, giọng bình tĩnh: "Hạ Dương, có rảnh cũng trở về nhà đi, đừng nhong nhong ngoài đường riết như vậy."

Vẫn luôn đều đứng ở phía sau, không hé răng nghe anh ta nói mấy câu dạy đời, nghe xong cười lạnh một tiếng, không chút khách sáo nói: "Không cần anh nhọc lòng, đây là chuyện của tôi, có cái rắm gì quan hệ với anh."

Nụ cười trên mặt Hạ Thanh Viễn không thay đổi, chỉ là có chút bất đắc dĩ: "Em giận dỗi không quay về, có thể, ra tới chơi xảy ra chuyện tính cho ai? Vẫn là người trong nhà giúp em chùi đít."

"Vậy chẳng lẽ còn làm anh cảm ơn nhớ tới ân tình phải quỳ lại anh?"

Hạ Dương cũng không phải là một một dễ nói chuyện, biểu tình khinh thường: "Hạ Thanh Viễn, đeo mặt nạ lâu lắm, ái... Đau!"

Tô Hoàng nhẹ nhàng bâng quơ rút tay về, nhìn Hạ Thanh Viễn lễ phép cười: "Cảm ơn đội trưởng, chúng tôi chuẩn bị đi rồi."

Sau đó vẫn duy trì nụ cười, liếc nhìn Hạ Dương còn đang tính nói gì đó. Gần như chỉ là một nụ cười, Hạ Dương dựa theo trực giác im miệng. Dù trong lòng là không chịu phục, nhưng một câu anh cũng chưa nói.

Có Tô Hoàng trấn áp, vài người xem như tạm thời có thể thoát thân. Hạ Thanh Viễn đứng ở tại chỗ, nhìn bóng dáng mấy người kia rời đi chìm trong suy nghĩ.

Tới phòng nghỉ, đẩy mở cửa, bên trong có rất nhiều người, An Nhu cơ hồ đều nhận thức, hoặc nhiều hoặc ít đều đã từng nói chuyện với nhau.

Đoàn đội của bọn họ rất ít người, không thích nói chuyện làm quen với người khác, nên cũng không cần phải gượng ép bản thân cười chào hỏi tất cả mọi người, trực tiếp tìm một chỗ ngồi xuống, chờ đến giờ thi đấu.

An Nhu ngồi nhàm chán, lại bắt đầu chơi di động, thuận tiện ở trong đầu quấy rầy Sở Hư Uyên.

【 anh đang làm gì đó? Em muốn mượn di động của anh chơi game.】

【 có chút chuyện. 】

Sở Hư Uyên nhìn di động, nhanh chóng trả lời.

【 muốn chơi tự mở. 】

Anh đang ở phòng họp, trước mặt còn ngồi không ít người, nhân viên tập đoàn Sở thị chịu trách nhiệm đấu thầu lần này đang đấu khẩu với đối phương, tất cả cũng chưa ảnh hưởng đến người đàn ông ngồi ở đằng trước.

【 dạ, em chơi đây, lần trước chơi mấy lần cũng không qua cửa, anh làm việc tiếp đi. ( cực khổ kiếm tiền nuôi vợ, anh chính là người đàn ông tuyệt vời nhất trên đời này đó.gif ) 】

An Nhu hứng thú bừng bừng trả lời, thuận tiện lén mở cameras.

Thật sự chỉ là muốn nhìn anh ấy một chút thôi. Cô muốn thưởng thức tư thế làm việc đàm phán trên bàn làm ăn của người đàn ông của mình. Lúc này mới vô cùng vui vẻ mở trò chơi, Sở Hư Uyên ngẫu nhiên cũng liếc nhìn một chút, giúp An Nhu qua cửa.

Những nhân viên đi theo Sở Hư Uyên cùng nhau xuất ngoại đều phát hiện, hôm nay tâm trạng của tổng giám đốc Sở rõ ràng rất tốt.

Toàn bộ hành trình nói chuyện hợp tác với công ty nước M không có đen mặt, cũng không có dùng khí thế tạo áp lực. Thậm chí bọn họ cãi nhau chí chóe sắc mặt cũng không thay đổi, đối với một người hay dùng thủ đoạn đầy máu và nước mắt như Sở Hư Uyên tới nói, chính là xuất hiện kỳ tích.

Trong lúc hội nghị nghỉ ngơi giữa giờ, thỉnh thoảng có người thảo luận nguyên nhân lý do khiến tâm trạng của Sở Hư Uyên tốt như vậy, thuận tiện lén lút nhiều chuyện một phen.

"Chắc là yêu đương rồi? Tuyệt đối chính xác, tôi thấy tổng giám đốc vẫn luôn nhìn di động!"

"Sao có thể, chứng bệnh ghét nữ giới không phải nói chơi, bệnh vẫn luôn đều rất nghiêm trọng, một con muỗi cái cũng không dám đến gần nữa là."

"Khụ khụ, đừng nói chuyện tầm phào nữa."

Hứa Thái Thiên đứng ở phía sau nghe lén một hồi, nhịn không được đi ra, ho khan hai tiếng, vẻ mặt nghiêm túc: "Nhàn quá thì đi xem phương án đầu tư, tuy rằng tổng giám đốc không có yêu cầu, nhưng vẫn phải tận lực vì công ty tranh thủ càng nhiều lợi ích."

Hứa Thái Thiên là thư ký trợ lý riêng của Sở Hư Uyên, vài người thấy anh tới cũng không nói nữa, cầm ly trà nóng rời đi.

Hứa Thái Thiên nhìn đám nữ nhân viên cụp đuôi chạy mất, lắc đầu, thở dài. Toàn công ty chỉ có một mình anh biết tổng giám đốc Sở đang yêu đương, nhưng còn không thể nói ra, thật là thống khổ quá mà.

Quay người lại, Hứa Thái Thiên hoảng sợ: "Thư ký Trần? Cô... Đứng ở đây đã bao lâu rồi?"

Trần Nghiên đứng ở phía sau anh, vẫn mặc trang phục văn phòng gọn gàng, tóc dài cuộn sóng. Lúc này hơi nhấp môi đỏ, biểu tình khó coi: "Hứa Thái Thiên, bọn họ nói có phải sự thật hay không?"

Nhân viên trong công ty không phải người trong giới quý tộc nhà giàu, nên thông tin không nhanh nhạy. Cứ việc mọi người trong giới thượng lưu đều biết gần đây Sở Hư Uyên thường xuyên mang theo một cô gái bên người, còn phá lệ coi trọng.

Đám nhân viên bọn họ lại không nhất định sẽ biết.

Hứa Thái Thiên dừng một chút, cười cười, bắt đầu giở giọng cấp trên: "Không thể nói chuyện sau lưng ông chủ, đây là điều mà thư ký nào cũng biết, cô không biết sao còn hỏi như vậy? Chỉ cần tổng giám đốc vui là được, chúng ta chỉ cần lo làm tốt công việc của mình..."

Sau khi bọn An Nhu nghe đọc đến số thứ tự của mình, nhanh chóng vào phòng tìm vị trí thi đấu. Dù sao chờ cũng nhàm chán, An Nhu không muốn cúi đầu lấy sách vở ra ôn tập như mấy người xung quanh, cô cầm di động chơi chơi, dứt khoát dùng di động Sở Hư Uyên chơi game.

Chơi trong chốc lát, bên cạnh có người ngồi xuống: "An Nhu đang chờ thi sao?"

An Nhu hơi nhíu mày, có chút rối rắm quay đầu, nhìn thấy anh chàng tóc vàng đẹp trai đang tươi cười xán lạn bên cạnh. Khoảng cách gần như vậy, cô có thể thấy rõ đôi mắt xanh biếc của đối phương, giống một viên đá quý loại 1.

"Dạ, còn chưa tới lượt em." Cô cười cười, không có ý muốn nói chuyện tiếp, ngược lại cúi đầu mở ra di động, trả lời mấy người bên phòng nghiên cứu.

Giống như có chuyện gì đó không đúng. An Nhu vừa gõ soạn nội dung, vừa thất thần, trong lòng suy nghĩ, đều đã uyển chuyển cự tuyệt, chẳng lẽ không nên tránh đi sao? Tại sao còn tự nhiên lại đây nói chuyện như vậy.

Eddy cũng không có nhiều lời, ngược lại Hạ Dương lại cảm thấy rất hứng thú với anh ta, thuận miệng hỏi vài câu về Hoa Đế, vứt bỏ cái khác không nói, Eddy vẫn là một đối tượng nói chuyện phiếm tốt, chưa bao lâu đã kề vai bá cổ.

An Nhu im lặng ngồi ở bên cạnh, lặng lẽ nhìn Tô Hoàng. Đối phương cười như không cười nhìn cô, xét thấy bị Sở Hư Uyên độc hại quá sâu, An Nhu cơ hồ có thể đoán ra biểu tình này có ý gì.

An Như Ngọc ngồi ở bên cạnh chơi game, toàn bộ hành trình đều không thèm để ý đến thằng bạn trúc mã này vô cùng dũng cảm chạy băng băng trên con đường tìm đường.

Muốn tìm đường chết, anh ngăn không được.

An Nhu thi rất thuận lợi, trận đầu dựa theo thứ tự đào thải nhân số, nhưng là cũng không khó. An Nhu không bao lâu đã viết xong ra tới, trong lòng nắm chắc, chỉ cần không có bất ngờ gì xảy ra, căn bản sẽ không có bất kỳ vấn đề gì.

Sau khi thi xong, An Nhu và Tô Hoàng cùng nhau đi ra ngoài, bất ngờ nhìn thấy Eddy và Hạ Dương đang nói cười vui vẻ. Trong lòng Tô Hoàng cũng biết người này có chuyện muốn làm, dứt khoát lưu loát mặc kệ Hạ Dương, cô và An Nhu đi trước.

An Như Ngọc nhìn An Nhu và Tô Hoàng, dừng một chút, quyết định ở lại với Hạ Dương.

"Cái loại người ngu ngốc này, chỉ biết gây chuyện làm phiền thôi."

Tô Hoàng và An Nhu cùng nhau đi tới căn tin trường, cười cười, nói chuyện không chút lưu tình: "Thật nóng lòng chờ xem anh ta bị tên kia sửa trị ra sao."

An Nhu hiếm khi nghe thấy Tô Hoàng nói chuyện không khách sáo như vậy, một người là Sở Hư Uyên, người còn lại là Hạ Dương, nhịn không được cười: "Tuy rằng cậu nói anh ấy như vậy, nhưng cậu vẫn là rất giữ gìn anh ấy nha."

Tuy rằng xem náo nhiệt đó, nhưng An Nhu lại cảm thấy cảm tình hai người kia rất tốt, bởi vì quen thuộc hiểu biết, cho nên mới dám nói không kiêng nể gì như vậy.

Hai người ở chung nhiều, An Nhu càng hiểu biết tính cách của Tô Hoàng, cũng càng quen thuộc, có đôi khi trêu chọc ra mặt như bây giờ.

Tô Hoàng liếc cô một cái, vỗ vỗ đầu cô: "Mình giữ gìn anh ta, bộ mình không giữ gìn cậu hả? Khi nào cậu thấy mình hung dữ với cậu hả?"

"Bởi vì cậu luyến tiếc hung dữ với mình nha, mình đáng yêu như vậy mà." An Nhu cũng phối hợp trả lời, hai người cười vui vẻ.

Ngay từ đầu cho rằng chuyện của Eddy cứ như vậy đã kết thúc, An Nhu không ngờ buổi tối trở về phòng lại còn thu nhận được tin nhắn từ anh ta.

【 Eddy: Hôm nay không nói được gì nhiều với em, thật xin lỗi, nhưng anh chọc em tức giận sao? Rất xin lỗi. 】

【 An Nhu:... Không có, chỉ là cảm thấy anh không cần thiết lo lắng như vậy, quá khách sáo. 】

Nói chuyện đá qua đá lại, An Nhu vẫn là hiểu được quy tắc, cô không am hiểu từ chối trực tiếp, nên chọn cách nói năng uyển chuyển.

【 Eddy: Anh biết em cự tuyệt anh, nhưng em nói em có bạn trai, chỉ là lý do muốn để anh bỏ cuộc đúng không? Thực xin lỗi, anh đích xác là có cảm tình với em, muốn phát triển với em, nếu em độc thân, có thể suy xét đến anh không? 】

【 An Nhu: À... Thật sự không phải lý do đâu, anh bạn à, em thật sự có bạn trai, không phải lý do.[/ cười ]】

【 Eddy: Anh đã biết... Xin lỗi vì tạo thành bối rối cho em, thực xin lỗi. 】

Toàn bộ hành trình đối thoại thuận lợi giải quyết, An Nhu nhẹ nhàng thở ra, một lát sau mới phản ứng lại.

... Cô khi nào bị người đóng dấu thành độc thân? Tại sao cô không biết? Thân phận nào là ai tặng cho cô?

Nghĩ rồi lại nghĩ, An Nhu vẫn là không có can đảm hỏi anh ta vấn đề này, cảm thấy xấu hổ.

Theo thường lệ đã đến giờ thúc giục Sở tiên sinh ăn cơm, An Nhu sửa chữa lại phần mềm lần cuối cùng, sau đó gửi cho người trong phòng nghiên cứu, tiến hành áp dụng đưa ra thị trường.

Thời gian phát triển phần mềm cũng không lâu, nhân thủ nhiều nên đẩy nhanh tiến độ hơn bình thường, An Nhu đánh chính là nhanh chóng để thị trường chú ý. Cho dù chỉ là bọt nước cũng không sao, chậm rãi hội tụ, chậm rãi thay đổi thị hướng.

Đến lúc đó không thể tránh khỏi sẽ bị Sở Hư Uyên biết, thậm chí hiện tại An Nhu hoài nghi có lẽ Sở Hư Uyên đã biết, nhưng đối phương không nói, cô cũng giả vờ làm đà điểu.

Cuộc thi ở trường cao đẳng Hoa Đế đã đi đến hồi kết, ban đầu đoàn đại biểu học viện DICE tới không ít người, hơn nữa mỗi người đều là tinh anh nòng cốt được đội trưởng cân nhắc chọn lựa đến thi đấu với trường Hoa Đế.

Ngày đầu tiên, người bị đào thải không nhiều lắm. Chờ đến mấy ngày sau, tỉ lệ đào thải phi thường cao, không chỉ có người học viện DICE bị đào thải, mà ngay cả Tô Hoàng đều lựa chọn đào thải.

Sở dĩ nói là lựa chọn mà không phải bị đào thải, là bởi vì dựa theo thực lực trình độ của Tô Hoàng tới nói, cuộc thi này chỉ là trò chơi độ, Tô Hoàng giữa chặng chọn đào thải, chắc là có lý do riêng của mình.

An Nhu thì ngược lại, một lần lại một lần liên tiếp chiến thắng.

"Mình chỉ là tới kiến thức thăm dò trình độ của bản thân thôi, không cần chiến thắng. Hơn nữa chỉ dựa vào mội tích điểm CLB Dương Cầm cũng đủ cho năm sau."

Tô Hoàng cười tủm tỉm nói, cũng không có giấu giếm: "Bị đào thải sớm còn có thời gian đi ra ngoài chơi, khoay khỏa đầu óc."

An Nhu yên lặng suy nghĩ.

Đúng vậy, Hạ Dương và An Như Ngọc căn bản không phải đến tham gia, chính là đến đây đi chơi, giờ đến lượt Tô Hoàng cũng đi, chỉ còn mình An Nhu là tham gia thi đấu tiếp.

Làm trong lòng An Nhu có chút an ủi chính là, tuy rằng cô đang thi đấu, Tô Hoàng có đôi khi còn sẽ qua phòng nghỉ thăm cô, chờ cô thi xong, còn thuận tiện dẫn cô ra ngoài tìm món ngon ăn.

【 nếu không phải vì tích điểm, em cũng muốn ra ngoài chơi. ( oahu một tiếng khóc ra tới.gif ) 】

An Nhu có chút hâm mộ, lảm nhảm với Sở Hư Uyên.

【 mệt mỏi quá, hơn nữa chỉ có thể ngồi ở chỗ này, may mà cũng thi xong rồi. 】

An Nhu không tính được bản thân xếp hạng mấy, nhưng hiện tại đã tới trận chung kết, chỉ còn mười người, qua hôm nay chỉ còn năm thí sinh.

【 không muốn thi thì nghỉ. 】

Sở Hư Uyên cố ý chọc cô, lười biếng nói.

【 có cái gì tốt kia chứ? 】

【... Em không bỏ cuộc, đã lỡ tham gia thì phải làm cho đến cùng 】

An Nhu lại lật qua một trang giấy, thâm trầm thở dài, thành thật nói.

【kiếm nhiều tích điểm, em muốn học bổng. 】

Nói thật, tích điểm của cô có thể duy trì tận học kỳ sau. Cho dù An Nhu không làm gì thì chỉ dựa Sở Hư Uyên, cô cũng hoàn toàn có thể lưu lại nơi này, nhưng vị trí nào thì có trách nhiệm riêng của nó. Lựa chọn đứng chung một chỗ với Sở Hư Uyên, thì có ý nghĩa phải có thực lực.

Đạo lý này An Nhu biết, Sở Hư Uyên cũng biết.

【thật ra em không cần làm như vậy. 】

Sở Hư Uyên nói ra tiếng.

【 dù em là mèo con ngu ngốc, còn rất khờ, hơn nữa không có ưu điểm gì, anh cũng sẽ không bỏ em. 】

Nói gì mà như chửi, An Nhu trừng mắt trong chốc lát, cư nhiên không tìm được nhược điểm để phản bác. Nhưng mà cô cũng không có khả năng từ bỏ như vậy.

【 cảm ơn anh, em nỗ lực là vì chính mình, trở nên càng tốt sau đó quăng anh. 】

An Nhu tức quá, thái độ kiên cường dỗi trở về.

【 chờ em tìm được người tốt hơn anh, lúc đó bye bye nha. ( ăn chơi đàng điếm dạo nhà thổ.gif ) 】

【 tiền đề là em có thể tìm được người tốt hơn anh. 】

【... Hình như có đạo lý, vậy em phải làm càng nhiều người tỏ tình với em, giống như anh đó, anh cũng có rất nhiều người yêu thầm, em cũng muốn vậy. ( em là cô gái xinh đẹp nhất trên toàn thế giới.gif ) 】

An Nhu vốn dĩ cho rằng đối phương sẽ trào phúng mắng chửi một trận, kết quả lần này Sở Hư Uyên thật sự không hé răng.

An Nhu đợi trong chốc lát, thấy người nào đó không có chút động tĩnh nào, cũng không có offline, thoạt nhìn cũng không giống như là tức giận. Hơn nữa An Nhu cũng tìm không thấy nhược điểm để đánh chính diện, nên không sợ chọc phải Sở Hư Uyên.

Trong lòng giãy giụa hồi lâu, An Nhu lén lút mở ra camera phía Sở Hư Uyên.

Thấy Sở Hư Uyên đang dựa vào đầu giường, anh đã rửa mặt xong, thay áo ngủ, tóc còn có hơi ẩm ướt, cả người thiếu vài phần sắc bén, nhiều vài phần dịu dàng.

Người đàn ông đang rũ mắt nhìn di động, không có biểu tình gì. Trong mắt âm u, không biết suy nghĩ cái gì.

Nhưng mà chuyện này cũng không phải là trọng điểm mà An Nhu quan tâm. Hoặc là nói, phía trước cô quan tâm nhưng hiện tại lại không.

Ở trong ấn tượng của An Nhu, cô từng gặp qua thời khắc Sở Hư Uyên đẹp nhất, gợi cảm nhất. Đó chính là lúc anh ấy mặc áo sơmi, nửa kín nửa hở, chỉ là lộ xương quai xanh cũng đủ làm cô nóng người. Kết quả, hiện tại người này còn ăn mặc áo ngủ, ngực hoàn toàn lộ ra ngoài không khí, xương quai xanh tinh xảo, từng múi ngực...

Bỗng nhiên hoàn hồn, nhận ra cameras di động đã vào chế độ "On", Sở Hư Uyên dừng một chút, cong cong khóe môi. Chưa nói một chữ, nhưng là thắng hàng ngàn chữ.

Muốn chết ... A a a a giảm thọ!

Bình Luận (0)
Comment