Sống Trong Di Động Của Tổng Tài Hào Môn

Chương 90

Bị hơi thở quen thuộc bao bọc lấy, An Nhu ngây ngẩn cả người.

Giọng nói của người trước mặt quá quen thuộc, cô ngẩn ra một hồi lâu, gương mặt tươi cười hưng phấn: "Sở tiên sinh."

Đồng thời, An Nhu nhiệt tình trở tay ôm chặt vòng eo gầy nhưng rắc chắc của anh, mặt cọ vào ngực người đàn ông hai cái.

Đây là bạn trai của cô, là của cô!

Đột nhiên không kịp đề phòng bị nhào vào trong ngực, người đàn ông tạm dừng suy nghĩ một chút, nhìn mèo con đang cọ ở trong lòng ngực mình, cong cong khóe môi, xoa xoa đầu tóc còn theo hơi nước: "Ngoan, sao lại mặc như thế ra ngoài?"

"Mới vừa ngâm suối nước nóng ra tới."

An Nhu ngoan ngoãn trả lời, vừa nói, người đàn ông trước mặt trực tiếp cởi áo khoác choàng thêm lên người cô: "Quá mỏng, cảm lạnh bây giờ, nhanh chóng về phòng thôi."

An Nhu vui rạo rực hưởng thụ được bạn trai quan tâm, ngửa đầu nhìn anh: "Sao anh lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Như thế nào biết em ở chỗ này?"

Áo khoác vest của Sở Hư Uyên choàng ở trên người cô quá to rộng, cơ hồ sắp đến đầu gối, An Nhu cảm nhận nhiệt độ ấm áp từ áo khoác, hạnh phúc tràn ngập trong tim.

"có việc gì liên quan đến em mà anh không biết?" Sở Hư Uyên liếc mắt nhìn cô, nói như đương nhiên rồi.

Người đàn ông cởi ra áo khoác vest ngoài, lộ ra áo sơ mi màu đen, bộ dáng không chút cẩu thả như là mới từ bàn đàm phán ra tới, mắt hơi khép hờ giúp cô mặc ác khoác của chính mình. An Nhu ngửa đầu nhìn Sở Hư Uyên giúp cô khấu nút áo, đôi mắt sáng trưng nhìn anh.

Sở Hư Uyên khấu hai nút, vừa nâng mắt, đã chạm phải đôi mắt sáng lấp lánh của cô dâu nhà anh. Anh mím môi, ngay từ đầu gương mặt còn mang theo chút lạnh băng giờ đã bị ánh mắt của cô hòa tan: "Nhìn ngây người?"

"Ừm!"

An Nhu hiếm khi thẳng thắn khen anh, ngửa đầu nhìn anh cười: "Thật sự, rất rất rất đẹp trai."

"Ừ, một đoạn thời gian không thấy, bản lĩnh nói chuyện cao hơn so với trước."

Sở Hư Uyên giãn mày, khom lưng hôn lên trán của cô: "Đi thôi, về phòng."

"Dạ." An Nhu cười tủm tỉm, chủ động dắt tay Sở Hư Uyên, lôi kéo anh đi về phòng của mình.

"Anh có mang theo trợ lý đến đây không? Tìm được nơi nghỉ chân chưa? A, đúng rồi, những việc này không cần trợ lý tìm, em trực tiếp đặt phòng giúp anh. Dù sao anh cũng không để bụng chút tiền trinh..."

Sở Hư Uyên không nói chuyện, rũ xuống đôi mắt nhìn hai bàn tay lớn nhỏ đan chéo vào nhau. Một đoạn thời gian không thấy vẫn là có chút thay đổi, ví dụ như mèo con ngu ngốc nhà anh càng ngày càng độc lập, hiện tại rốt cuộc lại một lần nửa có xu thế dựa dẫm dính người... Sở tiên sinh tỏ vẻ vô cùng vừa lòng.

An Nhu lôi kéo Sở Hư Uyên đi không bao lâu, bổng tạm dừng bước chân ở một khúc ngoặt hành lang. Sở Nguyệt đứng ở nơi đó, cũng mặc áo tắm, sắc mặt tái nhợt nhìn vào bọn họ.

Không biết đã đứng đó nhìn bao lâu.

Chuyện này bị người bắt gặp vẫn là có chút xấu hổ, An Nhu giật mìn ngạc nhiên, tronng lòng nghĩ lại một chút, cô có sai, không nên trực tiếp kéo tay Sở Hư Uyên đi ngang nhiên trong khách sạn, nhưng hiện tại trên người còn khoác áo vest của Sở tiên sinh, dù có nói gì cũng không có sức thuyết phục.

Điểm mấu chốt chính là... Bản thân cô cũng không cảm thấy quẫn bách, ngược lại còn có loại cảm giác vi diệu đắc ý!

Không không không, cô không phải là nhân vật nữ phụ độc ác!

"Đi thôi."

Sở Hư Uyên cũng nhìn thấy thiếu nữ ở khúc ngoặc hành lang, chẳng qua không có giật mình ngạc nhiên như. Sở Hư Uyên liếc mắt một cái, làm như không có việc gì, trở tay lôi kéo An Nhu đi về phía trước, toàn bộ hành trình ngay cả cái chào hỏi đều không có.

Anh không rảnh mà đi quan tâm đến người xa lạ nghĩ gì.

An Nhu bị anh lôi kéo đi về phía trước, lúc đi ngang qua Sở Nguyệt, một giây cũng không dừng lại. Cô vốn muốn chào hỏi Sở Nguyệt một tiếng. Nhưng nghĩ lại, như vậy khác nào khoe ra, nên cũng từ bỏ.

Đúng thật là cô không thích Sở Nguyệt, nhưng cũng không muốn lãng phí thời gian so đo những việc này.

Ai bảo lại cố tình tình cờ như vậy kia chứ, ngẫu nhiên hưng phấn một lần thả bay chính mình lại bị người khác bắt gặp được. Rõ ràng bản thân cô ngày thường không phải là một người nhiệt tình, tính cách hướng nội rụt rè.

Sau khi kéo Sở Hư Uyên vào trong phòng của mình, An Nhu nhìn tổng giám đốc đại nhân đang ngồi ở trên chiếu tatami, xoay người kéo cửa vào trong phòng ngủ thay quần áo. Mặc một cái áo choàng tắm mỏng đối mặt với người mình yêu trong một không gian riêng thật là nguy hiểm.

Thay xong quần áo ra tới, Sở Hư Uyên đang gọi điện cho ai đó, An Nhu biết anh là đang xử lý công việc trong tập đoàn.

Ngoan ngoãn cọ đi qua, An Nhu nhìn hàng mi dài của người mình yêu hơi hạ xuống, biểu tình lạnh lùng nhàn nhạt lại không kiên nhẫn, tự nhiên cảm thấy có chút buồn cười.

Sở tiên sinh thật là...

Sở Hư Uyên đâu vào đấy sắp xếp xong công việc, cúp máy, liếc mắt nhìn An Nhu đang ngồi quỳ bên cạnh ngoan ngoãn ôm mặt nhìn anh, nhéo nhéo một bên má của cô: "Làm sao vậy?"

An Nhu chớp chớp mắt.

Cô phát hiện, vài ngày không gặp, khí chất của Sở Hư Uyên cũng dịu dàng hơn trước rất nhiều... Ít nhất không còn hở chút là mở miệng nói móc.

"Không có gì, nghĩ có thể thấy anh ở đây thật sự là quá tốt."

An Nhu cong cong đôi mắt, cười nói: "Mới nãy em còn đang nghĩ không biết khi nào anh mới đến nơi này với em... Anh tính toán ở lại chỗ này bao lâu? Tụi em chỉ ở lại đây chơi có hai ngày thôi à, tiếp theo phải trở về tiếp tục thi đấu. Ngày mai chúng ta có thể đi trượt tuyết chung, còn có thể đến khu trà đạo uống trà ngắm cảnh..."

An Nhu hứng thú bừng bừng, lại bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó: "Á, đúng rồi, chắc anh đi không được, có quá nhiều người ở đây..."

Thân phận của Sở Hư Uyên quá cao quý quan trọng, ngày thường có một đám vệ sỹ vây xung quanh bảo vệ an toàn cho anh ấy. An Nhu cũng nhớ tới, tuy rằng nơi này đều là học sinh, nhưng nếu Sở Hư Uyên lộ diện tại đây thì lại mang một ý nghĩa khác.

"Em để ý điều này?"

An Nhu đang ở ảo não, lại nghe Sở Hư Uyên nhẹ nhàng bâng quơ hỏi một câu, còn mang theo ý trêu chọc: "Anh thấy vừa rồi em chạm mặt Sở Nguyệt cũng đâu có sao?"

"Cái đó không giống nhau."

An Nhu tức giận trừng lớn đôi mắt, phản bác: "Sở Nguyệt là..."

... Đó là tình địch, sao có thể so với những người khác!

Nhưng là thấy ánh mắt đầy ý trêu chọc của Sở Hư Uyên, An Nhu sáng suốt lựa chọn không nói.

"Dù sao anh nói đều có lý hết."

An Nhu tự sa ngã làm mặt quỷ trêu lại anh: "Thưởng cho anh một cái danh phận đó, có vừa lòng không?"

Giấu là giấu không được, An Nhu cũng không muốn giấu, cô chỉ là không muốn quá chú ý ở học viện, như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến quá trình học tập và thành tích. Nhưng thực hiển nhiên, Sở Hư Uyên cũng không phải một người để ý những chuyện vặt vãnh. Không chủ động rêu rao, nhưng cũng không cố tình tránh né.

Chiều tối Tô Hoàng lại đây gõ cửa kêu An Nhu đi ăn cơm chung, ngoài ý muốn, mở cửa lại là một cái bản mặt mà cô không muốn nhìn tới.

Nụ cười dịu dàng cương cứng trên mặt, Tô Hoàng hừ lạnh một tiếng: "Úi chà, tổng giám đốc Sở đại nhân, đã lâu không gặp."

Sở Hư Uyên cũng nhìn cô không thuận mắt, chỉ là anh không muốn so đo với Tô Hoàng, nghe vậy cũng chỉ là nhướng mày, dứt khoát lưu loát: "An Nhu ngủ, có gì ngày mai nói."

"Đã biết."

Tô Hoàng cũng lười nói nhảm nhiều lời với anh, dừng một chút, cũng hiểu được ý của Sở Hư Uyên, nhướng mày cười: "Xem ra anh đã biết chuyện?"

Chuyện tranh chấp với Sở Nguyệt, Eddy theo đuổi... Tô Hoàng không cho rằng Sở Hư Uyên không biết gì hết. Cô quá hiểu biết người này, ngày đó bùng nổ mâu thuẫn quá lớn, tuy rằng tất cả mọi người ở đây đều là học sinh, nhưng trong đó cũng chưa chắc không có người của Sở Hư Uyên.

Không bằng nói, khả năng 90% người này xuất hiện ở chỗ này, nguyên nhân gì Tô Hoàng dùng một sợi tóc cũng đoán được.

"Còn muốn tranh giành tình cảm với tình địch!"

Tô Hoàng cười lạnh một tiếng, không chút lưu tình: "Sở Hư Uyên, anh cũng bất quá như thế."

Cho dù không thể vì An Nhu làm cái gì, nhưng miệng lưỡi vẫn không chịu khống chế, đã kích đối phương.

Sở Hư Uyên liếc cô, ngoài dự đoán không có tức giận, ngược lại khóe môi còn cong lên.

"Tôi không giống cô." Cho dù sắc mặt lạnh nhạt, Sở Hư Uyên cũng tự thể nghiệm chứng minh cái gì gọi là khoe khoang.

"Tôi tới nơi này, nguyên nhân chính yếu là tôi nhớ cô dâu nhỏ của tôi."

... Loại cảm giác bị rót một miệng thức ăn cho chó này thật là... Con mẹ nó...

Nụ cười lạnh trên mặt càng cứng đờ, Tô Hoàng không nói một lời, xoay người đi ngay.

Cô và Sở Hư Uyên bắt đầu cuộc chiến miệng lưỡi móc méo nhau đã lâu như vậy, không sai biệt lắm vẫn cứ ngang tay, nhưng nếu đối phương công nhiên khoe khoang ân ái... Cơ, không lời gì để nói.

Chó cô đơn cãi không lại.

Sở Hư Uyên tính toán ở lại chơi với An Nhu. Cho nên trong ba ngày tại sân trượt tuyết này, tất cả mọi người đều nhìn thấy hình ảnh hai người ra ra vào vào, bộ dáng vô cùng thân mật. Bao gồm lúc đi sân huấn luyện sơ cấp, ngồi uống trà ngắm phong cảnh, thậm chí là ngẫu nhiên gặp được ở nhà hàng...

Cho dù không có nhiều hành động thân mật, nhưng chỉ cần nhiêu đó hành vi cũng đủ để người ngoài đoán già đoán non.

"... Cảm giác có gì đó không đúng sao sao ấy chà!" Hạ Dương vuốt cằm, nhìn hai người phía đối diện đang chụm đầu nói chuyện với nhau, nhỏ giọng hỏi Tô Hoàng.

"Bọn họ... Thành?" Nhìn ra sao cũng không giống đang trong quá trình yêu thầm chưa kể hết nỗi lòng.

Anh Sở đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, Hạ Dương cũng hoảng sợ, nhưng sau đó anh lại tự hiểu, khẳng định là đuổi theo An Nhu lại đây, bất quá là ăn chung bữa cơm, Hạ Dương không xác định suy đoán của bản thân là đúng hay sai.

"Đúng vậy, thành."

Tô Hoàng cũng không trêu đùa chỉ số thông minh của anh nửa, cong cong khóe môi, có chút vui sướng khi người gặp họa: "Trước lúc tới đây đã thành."

"Cái gì... Đậu má nó!" Hạ Dương đang nghiền ngẫm gật gật đầu, bỗng nhiên phản ứng lại, mở to hai mắt.

"Thành?!"

Nhanh như vậy sao!

Rõ ràng mấy ngày trước mới phát hiện anh Sở đế ý đến An Nhu, chớp mắt cái thành rồi là sao?!

An Như Ngọc nâng nâng mắt kính, không nói chuyện.

Cũng chỉ có tên mù Hạ Dương này là không biết, vậy mà còn dám kết bạ kéo Eddy làm mai cho An Nhu, hành động mấy ngày nay của tên này chắc đã sớm in thành tài liệu báo cáo nằm ở trên bàn của Sở Hư Uyên.

Hạ Dương cứng đờ một hồi lâu, hơi chút khó có thể tiếp thu sự thật An Nhu nhanh như vậy đã trở thành bạn gái của anh Sở... Tuy rằng nói chỉ là bạn gái, nhưng là cũng là người con gái đầu tiên anh Sở thừa nhận là bạn gái, thân phận địa vị hoàn toàn khác nhau.

"Quyết định sau này nhất định phải chặt chẽ ôm đùi An Nhu."

Hạ Dương lời lẽ chính đáng nói: "Kiên quyết tăng cảm tình anh em, làm An Nhu phải nhớ kỹ cái tốt của mình, từ đây một đường làm giàu, đi lên đỉnh cao cuộc đời này."

Cho dù ở chung với Sở Hư Uyên lâu như vậy, nhưng tăng cảm tình cũng không phải dễ, so sánh mà nói, rõ ràng An Nhu càng bình dị gần gũi hơn một chút. Lại nói tiếp, loại con gái mềm mại yếu ớt như em ấy sao có thể sống chung hài hòa với người lạnh tim lạnh tình lạnh toàn thân như anh Sở?

Đánh chết anh cũng không thể hiểu nổi.

Tô Hoàng thật sự không nhẫn tâm đánh vỡ ảo tưởng tốt đẹp của anh. Nói chính xác, nếu ở trong cảm nhận của Sở Hư Uyên, thì cảm tình đối với Tô Hoàng là giá trị âm, thì Hạ Dương lăn lộn như vậy... Cảm tình với anh ta còn hơn cả giá trị âm.

Tuy rằng Sở Hư Uyên lưu lại nơi này, nhưng anh cũng không có khả năng vẫn luôn dính với An Nhu. Lần này bay về nước, anh chỉ dẫn theo Hứa Thái Thiên, còn có một vài người không chịu trách nhiệm kế hoạch kia, ở lại trong nước tiếp tục chức trách.

Tuy bọn họ giúp anh xử lý một phần công việc trong tập đoàn, nhưng trên thực tế anh vẫn rất bận.

Phần lớn thời gian, An Nhu đều ra ngoài chơi với bọn Hạ Dương. Mặc dù chuyện đã vỡ lẽ cho hấp thụ ánh sáng, nhưng may thay, bọn Hạ Dương vẫn giữ thái độ như trước với An Nhu, không có gì thay đổi, điều này làm cho An Nhu an tâm không ít.

Đến nỗi thái độ của những người khác... An Nhu cũng không để ý.

Cô cũng đang chậm rãi học chấp nhận mọi việc, cứ ôm băn khoăn trong lòng thật là quá mệt mỏi, người không liên quan, không cần bận tâm để ý tới.

Ở chỗ này chơi ba ngày, An Nhu đi theo đoàn người trở về trường cao đẳng Hoa Đế chuẩn bị cuộc thi chung kết.

Sở Hư Uyên đương nhiên cũng đi theo.

Dựa theo thân phận hiện tại của anh, muốn đi nơi nào đều sẽ không có người ngăn cản, cho dù hiện tại muốn lén lút đi theo An Nhu vào trường cao đẳng Hoa Đế, thì ban giám hiệu trường Hoa Đế cũng sẽ không chối từ.

An Nhu không rõ ràng lắm Sở Trạch Hạo có nói chuyện với Sở Hư Uyên hay chưa?

Nhưng cô cũng không quan tâm cho lắm, hai người kia đều không phải người bình thường. Sở Trạch Hạo là loại người biết cách lợi dụng trí thông minh chứng tỏ giá trị của mình.

Cuộc thi chung kết chủ kết thúc trong một ngày, chờ đến khi có kết quả ra tới, An Nhu không hề ngoài ý muốn nhìn thấy tên của mình nằm ngay đầu bảng, đạt điểm tuyệt đối. Vốn dĩ cô không tính tập trung tinh thần thi đấu, nhưng cố tình Sở Nguyệt lại nằm trong bảng chung kết, nên cô không thể thua cô ta được.

Thành khẩn nói, tuy rằng không quá so đo, An Nhu cũng không thích Sở Nguyệt đè đầu mình, đặc biệt là dưới tình huống có mặt Sở Hư Uyên, vì bảo hiểm, vẫn phải nỗ lực cho ra thành tích.

Cuối cùng, kết quả thi đấu ra tới như sau: An Nhu giành giải nhất, Eddy đứng thứ hai, Hạ Thanh Viễn thứ ba, Sở Nguyệt thứ tư.

An Nhu tinh thần sung sướng thoải mái, đặc biệt là Hạ Thanh Viễn, đảm bảo sẽ tăng gấp đôi tích điểm cho cô. Bởi vậy, tổng cộng tất cả tích điểm mà cô gom góp được từ trước đến nay, đủ để cô tiêu dần trong hai năm tới.

Sau khi ra kết quả, phải ở lại nhận giấy chứng nhận, kế tiếp là trường cao đẳng Hoa Đế đứng ra tổ chức tiệc chúc mừng. Cược thi lần này, An Nhu cầm giải nhất, bảo vệ thể diện cho học viện DICE, Hoa Đế lại đoạt ba trong năm vị trí, cũng rất vừa lòng, hai bên đều bắt tay vui mừng.

Không ở lại Hoa Đế lâu, bọn An Nhu nhanh chóng quay trở lại trường, bắt đầu từ tháng 5, học viện DICE sẽ tiến vào cuộc thi cuối kỳ, thi liên tục gần một tháng, giữa tháng sáu là đến kỳ nghỉ hè.

Nhiệm vụ học tập vô cùng nặng nề.

Bình Luận (0)
Comment