Song Trùng

Chương 167


Sự thật luôn là thứ tàn nhẫn nhất, còn huyết thống lại là thứ không thể nào chối bỏ được.

Năm ấy cô bé vừa tròn sáu tuổi như cô đã biết được sự thật đầy mùi tanh của máu về gia tộc mình.

Vậy còn Kỷ Hàn Phi thì sao? Rõ ràng anh ấy đã biết trước những chuyện này, thế nhưng anh ấy lại rất bình tĩnh, bĩnh tĩnh đến mức khiến cô phải sợ hãi.
Kỷ Hàn Phi vẫn đứng đấy nhìn cô khóc nấc, không một lời an ủi hay một hành động an ủi nào.

Cô biết không phải anh lạnh lùng với cô, mà anh muốn cô phải đối diện với nó, với sự thật tàn khốc ấy, vì nếu cô không đủ dũng khí đối mặt, cô sẽ trở thành nạn nhân tiếp theo của vị vua khát máu lúc bấy giờ của R Quốc.
"Sẽ có ngoại lệ..." Asclepius cúi mặt rồi lẩm bẩm.
Kỷ Hàn Phi quay sang nhìn ông ta bằng ánh mắt khó hiểu.

Sau đó Asclepius cũng ngẩng đầu lên nhìn anh, vào khoảng khắc mắt đối mắt, ông vô cùng nghiêm túc hỏi anh:"Con và Thần Hi sẽ trở thành người giống họ sao?"
"Sẽ không!" Kỷ Hàn Phi không suy nghĩ gì mà đáp lời ngay.
Đổi lại là tràng cười lớn của Asclepius:"Vậy chưa đủ sao? Trong mọi câu chuyện điều sẽ có một biến số bất ngờ.

Vậy nên, hãy cho ta thấy đi, ta muốn thấy hai đứa đồ đệ khiến ta tự hào, sẽ trở thành biến số của cả gia tộc Gwyneth bạo ngược!"
Kỷ Hàn Phi trầm mặc một lúc lâu, ngay lúc đó một bàn tay nhỏ nắm lấy vai anh.

Anh quay sang nhìn cô, gương mặt non nớt vẫn còn ướt đẫm nước mắt, nhưng cô đầy kiên quyết mà đối diện với Asclepius.
"Không phải con, cũng chẳng phải anh trai, ngay từ đầu cha con mới chính là biến số đầu tiên! Ông ấy nhất định sẽ thay đổi chế độ tàn độc của gia tộc Gwyneth, không ai khác, chính ông ấy sẽ lật đổ được Quốc Vương chuyên quyền độc đoán đó!"
Lời nơi từ một đứa trẻ như cô khiến cho Asclepius như tỉnh ra.

Ông ta biết, ông đã đặt cược đúng rồi, người viết ra lịch sử mới cho R Quốc, cứu thoát người của gia tộc ông ra khỏi những khế ước quỷ quái kia...đã xuất hiện.
Sau cùng dưới sự thuyết phục của ông, hai anh em cô cũng đồng ý tiếp nhận Căn Cứ Z và sẽ ở lại nơi đây để nhận huấn luyện trong một thời gian.
Và mọi chuyện diễn ra đều được giữ bí mật với Evan.

Dù sao cô bé còn quá nhỏ để dính líu đến những chuyện này.
Còn về khế ước mà cô bé bắt buộc phải lập kia, Kỷ Hàn Phi đã cương quyết từ chối.

Anh không muốn bản thân chịu sự ràng buộc với bất kỳ ai.


"Sư phụ, liệu người không phải Quốc Vương thì có thể lập khế ước cùng không?" Cô vừa nghịch cây súng trong tay, vừa hỏi.
"Chỉ cần là người mang trong mình dòng máu hoàng tộc là được." Asclepius đang mải mê với những phát minh trong tay đáp.
Kỷ Hàn Phi liên tục bắn trúng chín viên đạn vào hồng tâm ở cự ly 200m bằng khẩu súng ngắn cũng tham gia vào cuộc trò chuyện:"Sư phụ, chẳng phải người nói người không còn nhiều thời gian sao? Ba năm nay, ta cảm thấy người sống rất khoẻ đó."
"..."
Asclepius:"..."
Tưởng rằng ba năm trước đau lòng chuẩn bị tiễn đưa vị lão sư phụ, ấy thế mà ba năm nay ông ta vẫn vô cùng khoẻ mạnh để dạy cho cô và Kỷ Hàn Phi cách bắn súng, tập phản xạ và chế tạo mấy thiết bị máy móc kì lạ.
"Khụ khụ, nè Tiểu Phi Phi, chẳng lẻ con muốn ta chết lắm hả?"
Kỷ Hàn Phi không thèm để ý đến ông quay sang nói với cô:"Muộn rồi, chúng ta về thôi, tránh Evan nghi ngờ."
"Vâng ạ!"
Asclepius tức tưởi:"Nè! Hai đứa nhóc vô lương tâm kia! Nè!"
Asclepius gọi trong vô vọng, nhưng cô và Kỷ Hàn Phi đã rời đi mà không hề ngoảnh đầu lại.

Đến khi ra đến cửa của Căn Cứ Z, Kỷ Hàn Phi bỗng nhiên dừng lại đột ngột, khiến cho người đi sau là cô đập mạnh mũi mình vào lưng của anh.

"Nè! Sao anh lại dừng lại mà không nói tiếng nào vậy!" Cô xoa xoa chiếc mũi đang đau của mình rồi tiến lên trước, nhưng giây phút nhìn thấy người đang đứng trước mặt thì cô cũng chết lặng.
"Sao em ở đây?" Kỷ Hàn Phi vẫn vô cùng bình tĩnh mà lên tiếng trước.
Khoé mắt Evan dần dần đỏ lên:"Vì sao mọi người lại hay trốn em, rồi cùng nhau đến chỗ này chứ? Vì sao lại bỏ rơi em?"
Lúc này cô mới biết, hoá ra Evan đã theo dõi bọn họ để đến được đây.

Tuy bọn họ có rèn luyện được khả năng phát hiện theo dõi, nhưng do sống chung trong suốt thời gian dài, nên mọi người cũng chẳng đề phòng nhau nữa và cũng có cảm giác thân thuộc, thế nên không hề phát hiện ra Evan đã âm thầm đi theo.
"Evan, có những chuyện mà lúc này đây, em chưa cần phải biết đến nó đâu." Kỷ Hàn Phi vẫn vô cùng bình tĩnh, đến nỗi cô không hề nhìn ra bất kì một cảm xúc nào trên gương mặt của anh.
"Nè! Hai đứa nhóc vô lương! Sao vẫn còn đứng đây..."
Asclepius đi sau hai người, khi nhìn thấy Evan đang chuẩn bị khóc oà lên thì nụ cười trên môi cũng chợt tắt..

Bình Luận (0)
Comment