Song Trùng

Chương 28


Bước chân đang đi bỗng khựng lại, một luồng gió lạnh thổi qua bỗng khiến cho sống lưng của Mộ Nhược Vi cứng đờ, cô quay lại ngước nhìn về hướng cổng E lần nữa.
Tịch Cảnh Dương đi cạnh cô cũng bất giác dừng bước mà nhìn về hướng cổng E như đang tìm kiếm thứ gì đó.
"Anh cũng cảm nhận được sao?" Mộ Nhược Vi vô thức hỏi.
Tịch Cảnh Dương vẫn nheo mắt về hướng nào đó trong góc sân bay khẽ đáp:"Ừm."
"Có người theo dõi chúng ta?"
"Không giống lắm."
Khi hai người còn đang thì thầm to nhỏ, thì Tịch Hàng đang đi phía trước cũng dừng lại quát lên:"Còn không mau đi, muốn để lão già như ta đợi hai đứa bây hay gì?"
"Chắc là trùng hợp thôi, dù sao lúc nãy gây ra động tĩnh lớn như thế, có vài người dòm ngó cũng là chuyện bình thường thôi, chung ta đi mau lên đừng đề Ngài Tịch phải đợi."
Mộ Nhược Vi khẽ nói với Tịch Cảnh Dương, rồi kéo tay anh tiếp tục rời đi.

Thật ra cô biết có người đã luôn quan sát họ từ khi bước chân đến cổng E, kể ra thì từ lần bị Tống Ngọc Linh tấn công, thì trực giác và phản xạ của cô ngày càng trở nên rất nhanh nhạy, nhưng bây giờ không phải là lúc để bàn chuyện đó ở đây.

Tịch Cảnh Dương cũng đã sớm nhận ra có một ánh mắt đã luôn dõi theo họ từ lâu, nhưng chỉ đơn thuần là quan sát, vậy mà khi nãy anh lại nhận thấy sát khí từ kẻ đó.

Nhưng cũng tốt, phản ứng của Tiểu Vi đã nhạy trở lại, ít ra sau này cô sẽ không dễ bị tấn công bất ngờ như lần trước.
Thế là hai người mang theo tâm tư của riêng mình rời đi.

Ra đến xe, Mục Hành vẫn đang đợi trong xe.

Tịch Cảnh Dương bảo anh bắt xe về trước, rồi tự mình ngồi vào ghế lái.
Như thói quen Mộ Nhược Vi định ngồi vào ghế lái phụ, tuy nhiên Nam Cung Lục Trà lại tiến đến đẩy cô ra rồi ngồi vào vị trí ghế phụ.

Tịch Hàng bên cạnh cũng bồi thêm:"Nhìn gì mà nhìn, mau ra đằng sau ngồi."
Mộ Nhược Vi thật sự tức giận rồi, nhưng cô vẫn cố nhẫn nhịn mở cửa xe sau mời Tịch Hàng lên xe trước.

Còn Tịch Cảnh Dương nhìn thấy người ngồi ghế phụ không phải Mộ Nhược Vi thì liền cau mày.
Nam Cung Lục Trà vô cùng vui vẻ khi có thể ngồi cạnh anh, còn chưa kịp lên tiếng, thì đã nghe một tiếng ầm rất lớn do Tịch Cảnh Dương bước xuống xe và đóng cửa xe rất mạnh gây ra.
Cả Tịch Hàng và Mộ Nhược Vi đều bất ngờ trước hành động của anh.
"Tiểu Vi, em có thể lái xe mà đúng không?" So với vẻ mạnh bạo đóng cửa ban nãy, lúc này anh lại hết sức dịu dàng với Mộ Nhược Vi.
Mộ Nhược Vi đơ người:"Hả?" Cô không hiểu ý anh cho lắm.


Tịch Cảnh Dương chỉ chỉ vào vai trái rồi nháy mắt với cô:"Em biết mà.

Cứ lái đi, có anh ở đây đừng lo."
Trái tim của Mộ Nhược Vi bỗng cảm thấy rất ấm áp, hoá ra anh luôn suy nghĩ cho cô như thế, không muốn thấy cô không vui.

Nhưng mà sao anh lại quên nữa rồi, anh bị thương vai phải mà!
Nhìn thấy hai người đổi vị trí cho nhau, Nam Cung Lục Trà và Tịch Hàng đều kinh ngạc.
"Cô...cô...sao lại là cô lại lái xe?" Nam Cung Lục Trà chỉ tay về phía Mộ Nhược Vi lên tiếng hỏi.
"Đúng vậy, Tịch Cảnh Dương sao con lại không lái, con bé kia bao tuổi thế kia, đã có bằng lái chưa vậy hả?" Tịch Hàng cũng lên tiếng hỏi.
Tịch Cảnh Dương lại không quan tâm đến ông ta mà hướng dẫn cho Mộ Nhược Vi cách khởi động của xe, dù sao cô chỉ am hiểu dòng xe Bugatti, các dòng xe khác có lẽ vẫn còn chút lạ lẫm.
Thật vậy, khi bước lên chiếc xe Bugatti kia, Mộ Nhược Vi cảm thấy rất quen thuộc, các thao tác cũng rất mượt mà.

Nhưng đối với chiếc Maserati này thì cô lại có chút hơi lúng túng, loay hoay một lúc mới có thể khởi động xe được.
Nam Cung Lục Trà bên cạnh tức đến mức nghiến răng, lòng bàn tay siết chặt, cũng may móng tay cô ta không quá dài, nếu không có khi bật ra máu từ lâu rồi.

Cha của Tịch Cảnh Dương thì không ngừng mắng Mộ Nhược Vi là không biết xấu hổ, bỏ bùa con trai ông ta, tuổi còn nhỏ nhưng đầy mưu kế,...
Mộ Nhược Vi thầm cười khổ, mấy câu kiểu vậy, nếu cô thật sự phải nghe, cũng phải nên nghe từ miệng của Tịch Mẫu mới đúng, cớ sao cô cứ cảm thấy có gì đó sai sai vậy chứ.
Tịch Cảnh Dương thì một mực im lặng, anh lấy điện thoại ra soạn một dòng tin nhắn rồi gửi đi.

Thông qua kính chiếu hậu, cô bỗng nhìn thấy một nụ cười nham hiểm từ anh, Mộ Nhược Vi bỗng dưng lại cảm thấy hơi hơi lạnh gáy.
Lúc này Tịch Cảnh Dương cũng ngước mặt lên, vô tình chạm phải ánh mắt của cô, anh mỉm cười rồi gật đầu một cái tựa như đang an ủi cô.
Nhận được lời động viên từ anh, Mộ Nhược Vi an tâm đạp ga mà lái xe đi.

Bánh xe từ từ lăn bánh, cũng may cô có kỹ năng lái xe khá tốt, nên sau khi làm quen với chiếc xe này thì thao tác trở nên mượt mà hơn.
...----------------....

Bình Luận (0)
Comment