“Hay dô, cậu cũng ở đây à?” Kỷ Thần Hi đang đi dạo quanh các quầy thịt nướng thì vô tình lại bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.
Người nào đấy đang ngồi ăn xiên nướng nghe tiếng gọi liền ngẩng đầu lên, giây phút nhìn thấy cô gái gương mặt của đối phương bỗng chốc cứng đờ.
“Sao cô ở đây?”
Kỷ Thần Hi vô cùng tự nhiên ngồi xuống bàn của người quen, dù sao xung quanh cũng chẳng còn chỗ trống. Vừa ngồi xuống cô hét lớn với hai cô chú đang thay phiên nhau nướng thịt:“Cho cháu 100 đồng thịt nướng cay các loại với thịt nướng phô mai.”
Bên trong liền vọng lại tiếng nói vui vẻ:“Được, có ngay đây!”
Trong khi đó, người ngồi cùng bạn kia vẫn đang nhìn cô chằm chằm, sắc mặt cũng đen như đáy nồi lần nữa hỏi lại:“Sao cô ở đây? Còn nữa, ai cho cô ngồi?”
Kỷ Thần Hi nhướn mày, khoé miệng hơi nhếch lên:“Ồ em trai, nói năng như thế với chị gái là không lễ phép đâu.”. truyện kiếm hiệp hay
Kỷ Dược Phàm cố kiềm nén cơn giận, nghiến răng nói:“Ai là em trai của cô?”
Kỷ Thần Hi lần nữa tự nhiên lấy một xiên que trên bàn lên ăn rồi ngạc nhiên hỏi lại:“Không thể nào, hôm nay tôi quậy như thế trên sóng truyền hình trực tiếp rồi, họ không thể không nhìn thấy.”
Kỷ Dược Phàm bị cô chọc tức đến nổi không biết nói gì nữa, quay mặt sang hướng khác lặng lẽ ngồi ăn xiên que của mình.
Kỷ Thần Hi thấy thế nghiêng đầu nhìn cậu thiếu niên trước mặt:“Nè, giận sao? Cậu cũng không thể trách tôi, trước đó tôi gặp tai nạn dẫn đến trí nhớ có chút vấn đề, nếu không tôi cũng không rảnh rỗi đi cá cược với cậu đâu.”
Nói thật ra thì ban đầu cô còn định dùng vụ cá cược để cho tên nhóc không biết tốt xấu này một bài học, nhưng nghĩ lại thì cậu ta cũng là em họ của cô, nên vẫn cứ là thôi vậy.
*Dù vai vế của cha Kỷ Dược Phàm lớn hơn mẹ của Kỷ Thần Hi, nhưng ai là lớn tuổi hơn sẽ làm anh/chị, vai vế và cách xưng hô của họ không phụ thuộc vào vai vế của đời trước.
Kỷ Dược Phàm nghe cô nói thế bất chợt cười lạnh:“Cô còn dám nhắc đến vụ cá cược? Ngay từ đầu cô đã không phải Mộ Nhược Vi vì sao lại không nói ra?” Nếu cô nói ra, tôi cũng sẽ không điên khùng đến mức đi trêu chọc chị họ của mình.
Có trời mới biết, giây phút nhìn thấy scandal của cô và nhà họ Mộ bùng nổ trên mạng, anh đã sốc đến nhường nào. Thậm chí anh còn từng nhiều lần nói dối lòng mình, cô cùng lắm chỉ là có hơi lớn tuổi hơn mình một chút thôi, bản thân vẫn sẽ còn cơ hội.
Nhưng mọi hy vọng đều đã bị dập tắt, khi chính cha anh gọi điện đến và nói với anh rằng, cô là họ hàng xa với họ, phải chăm sóc cô thật tốt.
Có điều cha anh lại không hề biết rằng, chuyện ông nội Kỷ có một cô con gái được gả cho Vua của R Quốc rồi có với nhau một trai một gái, anh đều đã biết từ khi còn rất nhỏ, trong một lần vô tình nghe được cuộc trò chuyện của cha và ông nội.
Sau này khi lớn lên, anh mới tìm hiểu được đôi phần chuyện năm đó. Vì ngăn cản không thành quyết định của cô con gái nên ông nội của anh đã quyết cùng con gái mình đoạn tuyệt quan hệ. Tuy nhiên, con của cô con gái đó vẫn sẽ được phép mang họ Kỷ và thuộc dòng chính của Kỷ gia.
Với quan hệ phức tạp giữa quân đội Nước Z và hoàng thất Nước R, quan hệ của hai cha con không còn cách nào cứu vãn được nữa. Nên ở thời điểm hiện tại, hầu như mọi người đều không một ai biết đến, Kỷ Gia từng có một cô con gái khuynh nước khuynh thành, là một tài nữ có tiếng của Thủ Đô.
Kỷ Thần Hi lại cầm lấy một xiên thịt nướng ăn tiếp, vui vẻ giải thích:“Biết sao giờ, thời điểm ấy chính tôi còn nghĩ bản thân là Mộ Nhược Vi mà.”
“Cô nghĩ, cô mất trí nhớ thôi chứ đâu có bị ngốc? Sao cô không nói có người thay đổi ký ức của cô luôn đi!”
Kỷ Thần Hi trợn mắt ngạc nhiên, bật ngón tay cái lên cảm thán:“Không ngờ nha, vậy mà bị cậu nói trúng rồi.”
Kỷ Dược Phàm:"…"
Qua mấy giây, dường như Kỷ Dược Phàm đã hiểu ra gì đó, nghiêm mặt hỏi:“Là tên Tịch Cảnh Dương kia sao?”
Kỷ Thần Hi bỏ xiên que trên tay xuống, lấy khăn giấy lau sạch tay rồi bất ngờ gõ lên đầu của Kỷ Dược Phàm, khiến anh bạn tức giận quát lên:“Cô làm gì vậy hả!?”
Kỷ Thần Hi không nói không rằng gõ đầu cậu thêm lần nữa.
Kỷ Dược Phàm:"???"
Kỷ Thần Hi cười như biểu cảm trên gương mặt lại vô cùng doạ người:“Anh ấy là anh rễ tương lai của cậu đấy, biết điều lễ phép với anh ấy một chút!”
Nếu không phải vì hộ khẩu ở Nước Z, cô đã không giữa đường thay đổi ý định muốn trở về nhà họ Kỷ rồi.
Đăng ký kết hôn rất phiền phức, cô không thể dùng hộ khẩu cũng như quốc tịch Nước R để làm điều đó. Chuyện quốc tịch thì dễ rồi, nhưng hộ khẩu thì cô cần đến Kỷ Gia, chỉ khi đó cô mới có thể đường hoàng tuyên bố với cả thế giới, Tịch Cảnh Dương là người đàn ông của cô, duy nhất một mình cô.
…----------------…