Song Trùng

Chương 387

“Oáp~~” Kỷ Thần Hi ngáp dài một hơi, dựa vào người kế bên mơ màng hỏi:“Chẳng phải anh nói chiều mới ra sân bay sao? Mới có mấy giờ mà phải đi rồi?”

Tịch Cảnh Dương cười khổ cúi người bế cô gái đang đi đứng loạng choạng như người say lên rồi mới trả lời:“Hôm nay có người muốn đi ké máy bay của chúng ta, tranh thủ đi sớm một chút để anh ta đến bệnh viện quân y Thủ Đô.”

“Bệnh viện quân y? Là Mặc Bắc Hàn à?”

Cô gái vừa dứt lời thì đằng xa vang lên tiếng gọi:“Chị!”

Kỷ Thần Hi khẽ dụi mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh. Tuy sân bay lúc này không phải quá vắng người nhưng thính lực của cô rất tốt, nhìn ngay hướng chàng thiếu niên trẻ tuổi trong bộ quần áo năng động đang vẫy tay chào cô.

Kỷ Thần Hi liền vui vẻ nhảy bổ khỏi tay của Tịch Cảnh Dương vẫy tay gọi lại:“Evan!”

Tịch Cảnh Dương nhìn cánh tay trống rỗng của mình thì không khỏi có chút mất mát, biết thế anh đã từ chối cho Mặc Bắc Hàn đi ké từ đầu.

Không khác biệt gì mấy, rõ ràng người nào đó nói sẽ làm đôi mắt tạm thời cho anh đến khi anh có thể nhìn thấy lại mới thôi, vậy mà vừa nhìn thấy chị gái liền bỏ anh đứng bơ vơ một mình chạy đến chỗ người ta. Mặc Bắc Hàn bỗng có chút hối hận, sớm biết thế anh thà phiền phức một chút chứ không đi nhờ máy bay.


Trong lúc hai người đàn ông còn đang than thân trách phận, hối hận các thứ thì Evan và Kỷ Thần Hi đã ôm chầm lấy nhau.

“A, lâu lắm rồi không gặp em đấy, dạo này vẫn ổn chứ? Mặc Bắc Hàn có bắt nạt em không?”

Evan gượng gạo lắc đầu:“Không…không có.”

Đằng sau của Evan vang lên một tiếng nói cằn nhằn:“Em dâu trông tôi giống người thích bắt nạt người khác lắm sao?”

Evan xoay người lườm nguýt ai đó một cái, nhưng nhìn cặp kính đen trên mắt của anh lại sợ anh đi đứng bất tiện, đàng ngậm ngùi miễn cưỡng đi lại đỡ anh.

“Đã mù rồi thì đứng yên một chỗ đi, đừng có đi đứng lung tung rồi vấp ngã, đến đó lại báo tôi.”

Hiếm thấy bộ dạng cằn nhằn này của Evan, hệt như cô bạn gái nhỏ đang lo cho bạn trai của mình, Kỷ Thần Hi liền cau mày:“Evan, em làm hộ lý cho anh ta thôi, nhưng sao chị có cảm giác…hai người có gì đó vậy?”

Evan lập tức phủ nhận:“Chị, chị nói gì thế, em là đàn ông, em thích phụ nữ, em với anh ta? Tuyệt đối không có chuyện đó!”

Kỷ Thần Hi vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, vừa định đi lên thì đã bị Tịch Cảnh Dương kéo tay lại:“Tiểu Hi, lên máy bay thôi.”

Mặc Bắc Hàn dù đang đeo một cặp kính đen nhưng vẫn gửi tặng bạn mình một ánh mắt kiểu “hay lắm người anh em!”

Tịch Cảnh Dương thoáng liếc nhìn đối phương một cái cười nhạt, vẫn còn giả mù gạt người, đúng là không sợ chết.

“Mặc kệ hai người bọn họ đi, chúng ta lên máy bay, chẳng phải em còn buồn ngủ sao? Lên máy bay ngủ tiếp.”

Kỷ Thần Hi vẫn cảm thấy Evan và Mặc Bắc Hàn có gì đó không đúng nhưng đã bị Tịch Cảnh Dương kéo tay rời đi.

Evan cũng đỡ Mặc Bắc Hàn đi theo sau, cùng nhau lên máy bay.


Vì tiện đi lại nên Tịch Cảnh Dương đã dùng máy bay tư nhân để di chuyển, nên mọi người trên máy bay không nhiều, rất thoải mái.

Kỷ Thần Hi bị Tịch Cảnh Dương ngăn cản, dỗ một lúc rồi cũng ngoan ngoãn ngủ tiếp. Evan cũng có chút mệt mỏi nên cũng thiếp đi một lúc.

Tịch Cảnh Dương và Mặc Bắc Hàn ngồi bên quầy bar uống rượu, nói đúng hơn là chỉ một mình Mặc Bắc Hàn uống còn Tịch Cảnh Dương chỉ uống trà chanh.

Nhìn ly trà chanh của đối phương Mặc Bắc Hàn ngay lập tức dè bỉu:“Nếu cậu không có bạn gái, tôi còn tưởng cậu là phụ nữ đó.”

Tịch Cảnh Dương cười khẽ đáp:“Ít ra người yêu của tôi vẫn là con gái.”

Mặc Bắc Hàn:"…"

“Nói chuyện chính đi, bao giờ cậu mới hết giả mù đây?”

Mặc Bắc Hàn một hơi uống cạn ly Gin Tonic đáp:“Đợi đến Thủ Đô trước đã, không gấp.”

“Không gấp? Giấu càng lâu, mức độ thù hận càng cao đấy.”


“Không cần cậu để tâm đâu, lo cho cô bạn gái của cậu đi. Có chuyện này không biết cậu có biết không?”

“Chuyện gì?”

“Hoá ra cô nhóc nhà cậu có quen biết nhà họ Kỷ đấy. Mấy ngày trước ông Kỷ gọi cho tôi, nói là nhìn thấy cháu gái một người quen trên TV, bảo tôi để ý chăm sóc cô ấy một chút.”

Tịch Cảnh Dương nhíu mày ngờ vực:“Cháu gái một người quen?”

Mặc Bắc Hàn ồ lên một tiếng đắc ý hỏi:“Cậu không biết gì sao? Cô ấy không nói với cậu à? Hoá ra hai người không thắm thiết như tôi nghĩ.”

Tịch Cảnh Dương gật gật đầu:“Ừm cậu nói đúng, vậy tôi không cần nói một chuyện thú vị về Evan cho cậu biết rồi. Để cậu ta nói với cậu sau đi, dù sau hai người cũng rất thắm! thiết! mà.”

Nói xong Tịch Cảnh Dương đứng dậy đi về khoang của Kỷ Thần Hi đang ngủ, bỏ mặc người bạn của mình sắp tức đến xì khói mà tiếp tục nốc rượu giải sầu.

…----------------…

Bình Luận (0)
Comment