Song Trùng

Chương 474

Dục vọng nguyên thủy nhất của con người, cuối cùng một cô bé chưa đầy mười tám tuổi như Kỷ Thần Hi cũng được trải nghiệm qua.

Đêm ấy rất dài, rất rất dài, chính Kỷ Thần Hi cũng không biết bản thân đã trải qua đêm đó như thế nào, bởi vì cô không biết phải làm gì cả, hoàn toàn giao phó bản thân cho người đàn ông toàn thân nóng như lửa nung.

Bị dày vò suốt một đêm dài, Kỷ Thần Hi nhiều lần khóc lóc nỉ non, cầu xin anh dừng lại. Thế nhưng không biết là do tác dụng của thuốc quá mạnh, hay do lần đầu được ăn trái cấm mà Tịch Cảnh Dương hoàn toàn không khống chế được cảm xúc bản thân, hoàn toàn bộc phát sức lực mạnh mẽ lên người cô gái nhỏ.

Sáng hôm sau, Kỷ Thần Hi toàn thân đau nhức mở mắt dậy, cô ngước mắt nhìn sang thì thấy người đàn ông của cô vẫn còn đang ngủ say. Kỷ Thần Hi lấy tay đỡ trán cười khổ, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Cô vẫn còn sống đúng không? Đêm qua cô còn nhìn thấy bà ngoại trên thiên đường, đang vẫy tay với cô nữa kìa.

Hiện tại cả người cô chẳng còn chút sức nào, vùng dưới bụng đau rát, phía bên hông cũng vô cùng đau. Nhưng nếu cô để Tịch Cảnh Dương nhìn thấy bộ dạng này của cô, nhất định anh ấy sẽ cảm thấy tự trách bản thân, mà cô lại không muốn thấy anh lo lắng. Thế rồi, cô cố chống tay ngồi dậy, cơn đau lần nữa ập đến một cách mãnh liệt.

Chẳng biết bằng cách thần kỳ nào đó, Kỷ Thần Hi nhặt lấy chiếc áo sơ mi của Tịch Cảnh Dương mặc vào rồi quấn theo một lớp chăn mỏng, dường như là lếch ra khỏi phòng.

Vừa mở cánh cửa ra, ánh sáng chói mắt chiếu vào mặt khiến cô bất giác nhắm chặt mắt lại. Cùng lúc đó, giọng nói cà rỡn quen thuộc vang lên bên tai:“Ha! Em gái, đêm qua chơi vui không?”

Kỷ Thần Hi khó khăn ngước mắt nhìn lên, bóng dáng chàng thiếu niên với bộ dạng cà lơ phất phơ, tựa lưng vào cột đá bên ngoài nhanh chóng đập vào mắt cô.

Kỷ Hàn Phi không phải đứng suốt đêm ở đây, anh cũng chỉ vừa đứng được khoảng tầm năm phút mà thôi. Tuy nói không quan tâm đến quyết định của cô nữa, nhưng là một người anh trai, làm sao anh có thể bỏ mặc em gái chung chỗ với một con sói đói được. Và quả nhiên anh đoán không sai, bộ dạng em gái thân yêu của anh vào lúc này, còn chẳng giống con người nữa rồi.

Kỷ Hàn Phi chỉ vừa dứt lời, Kỷ Thần Hi đã gục xuống, hoàn toàn ngất đi. Anh còn tưởng là cô giả vờ, cúi xuống chọc chọc vào má cô mấy cái chế giễu:“Dậy đi, đừng giả vờ nữa. Lão Sigrid biết chuyện rồi, ông ta đang cầm đại đao đi tìm tên đàn ông chó của em tính sổ kìa, em còn không mau đi ngăn ông ta lại, thì ngày này năm sau là ngày giỗ của hắn ta đó.”

Dù đã nói đến Tịch Cảnh Dương nhưng Kỷ Thần Hi vẫn hoàn toàn không có động tĩnh gì, lúc này Kỷ Hàn Phi với phát giác ra điều bất thường. Anh đưa tay đặt lên trán cô, cảm giác nóng rực nhanh chóng truyền đến tay anh. Kỷ Hàn Phi liền nhíu chặt mày, em gái anh, sốt cao rồi.

Anh nhanh chóng cúi người bế cô lên, chuẩn bị đưa đến bệnh viện thì lại gặp trúng Sigrid toàn thân mang theo lửa giận ở trước mặt.

“Hắn ở bên trong?” Sigrid nhận được tin từ Kỷ Hàn Phi vào tối qua, ông nhanh chóng cho kết thúc bữa tiệc rồi sách thanh đao lớn đi tìm Tịch Cảnh Dương suốt đêm. Thế nhưng lại bị Kỷ Hàn Phi vờn suốt một đêm, nên đến bây giờ mới tìm được đến chỗ này.

Kỷ Hàn Phi bế em gái trên tay, mặt lạnh như băng không chút cảm xúc nào lên tiếng:“Tránh ra.”

Sigrid lúc này cũng nhìn ra Kỷ Thần Hi đang nằm trong lòng Kỷ Hàn Phi. Tuy được quấn chặt bằng lớp chăn mỏng, nhưng vẫn nhìn ra sắc mặt hơi ửng đỏ của cô. Lửa giận trong người ông dần chuyển sang lo lắng, thanh đại đao trong tay cũng rơi xuống đất, nhanh chóng tiến lại gần quan sát.

“Con bé…con bé làm sao thế?”


Kỷ Hàn Phi lần nữa lạnh giọng:“Đến bệnh viện.”

Sigrid quay đầu nhìn cửa phòng khép hờ, dù đang rất muốn tìm Tịch Cảnh Dương tính xổ, nhưng sức khoẻ của con gái quan trọng hơn, ông đành gác lại suy nghĩ muốn giết người xuống, đi theo hai anh em Kỷ Hàn Phi đến bệnh viện.

Trên xe, Kỷ Hàn Phi vẫn không buông em gái mình ra, anh vẫn giữ chặt cô trong lòng. Dù cách một lớp áo và một lớp chăn, nhưng nhiệt độ của cô càng lúc càng tăng đến mức anh không thể giữ nổi sự bình tĩnh nữa.

Sigrid ngồi ở hàng ghế trước, cả đoạn đường đi đều giữ im lặng, cũng không biết ông đang suy nghĩ gì trong đầu.

Qua mấy phút sau, Kỷ Hàn Phi cầm điện thoại lên gọi điện, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng đầy nặng nề.

“Evan, cậu vẫn đang ở trong nước chứ?”

Evan đang ở nhà riêng ở Nước R, vừa tỉnh ngủ chưa bao lâu dụi dụi mắt trả lời:“Vâng, em đang ở nhà, anh tìm em có chuyện gì sao?”

“Được, anh cho xe đến đón cậu.”

Evan bất giác nhíu mày:“Thần Tỷ không khoẻ sao?”

“Ừm, đến bệnh viện Nobles một chuyến, tình hình anh sẽ kể với cậu sau.”

…----------------…
Bình Luận (0)
Comment