Song Trùng

Chương 477

Năm đó, sau hơn hai tuần nằm trên giường bệnh, Kỷ Thần Hi cũng được cho phép xuất viện, nhưng phải tiến hành một buổi kiểm tra toàn diện cuối trước khi đi. Nào ngờ lúc này lại phát hiện ra, chỉ với một lần mà cô đã trúng số độc đắc.

Cảm xúc vừa bối rối lại có chút vui mừng, khiến Kỷ Thần Hi muốn thông báo cho Tịch Cảnh Dương biết ngay lập tức, tiếc là ngày hôm ấy cô đã lỡ hẹn và lần lỡ hẹn ấy kéo theo năm năm dằn vặt cho cả hai.

***

Giống với Tịch Cảnh Dương trước đó, mọi chi tiết khiến đối phương phải áy náy và day dứt đều bị Kỷ Thần Hi lượt bỏ. Anh từng thẳng thắn với cô về quá khứ của anh và hôm nay cô cũng đã làm điều đó.

Tiếc rằng Tịch Cảnh Dương đều đã biết hết chuyện năm đó từ lời của Beliar và Kỷ Hàn Phi, nhưng anh cũng sẽ không để cô biết về chuyện này. Dù Kỷ Thần Hi có biết đến cuộc đối thoại của anh và Beliar trên sân thượng bệnh viện, thì cũng nghĩ Beliar nói đến chuyện anh là kẻ vô trách nhiệm như thế nào và đứa trẻ không giữ được kia mà thôi.

Không bí mật nào có thể mãi mãi giữ kín, nhưng nếu bí mật đó không có ý xấu mà lại là vì muốn tốt cho đối phương, vậy thì hãy tự tạo ra ngoại lệ.

Tịch Cảnh Dương đưa tay lau đi nước mắt còn động lại trên khoé mắt của cô, trán anh đụng nhẹ vào trán cô, kéo gần khoảng cách giữa hai người, giọng nói trầm khàn ấm áp vang lên:“Đều là quá khứ, tương lai phía trước vẫn còn rất dài, chúng ta hãy sống tốt cho hiện tại là được. Anh tin…đứa trẻ đó trên thiên đường sẽ hiểu cho chúng ta.”

Thật ra sau khi biết được sự thật từ Beliar và Kỷ Hàn Phi, Tịch Cảnh Dương đã âm thầm lập một mộ phần cho đứa bé không may mắn ấy, để cho đứa trẻ đó có thể sớm đầu thai đến một gia đình có cha mẹ tốt hơn bọn họ. Và đương nhiên anh vẫn hy vọng, sinh linh nhỏ bé đó có thể lần nữa tái sinh làm con của anh và Kỷ Thần Hi, để cả hai có thể bù đắp cho những lỗi lầm và thiếu xót trước đây.

Tinh thần Kỷ Thần Hi dần ổn định trở lại. Cô biết, cô đã sống trong sự tự trách quá lâu, đến lúc cô phải thoát ra để tiến về phía trước. Còn những ký ức liên quan đến khoảng thời gian bị bắt giam, cô vĩnh viễn không muốn nhớ lại, nhất là tên ác quỷ đó…

Lúc này khi ký ức hầu như được khôi phục, trực giác nhạy bén của Kỷ Thần Hi theo đó cũng đã trở lại. Cô bỗng có một dự cảm vô cùng bất an. Đến khi ngẩng đầu nhìn Tịch Cảnh Dương, cô vội hét lên “Cẩn thận!” rồi nhào đến đẩy ngã anh về phía sau.

Chỉ ngay sau đó một giây, âm thanh cửa kính vỡ nát vang lên, một viên đạn bắn xuyên qua đó ghim thẳng vào vách tường.

Tịch Cảnh Dương hành động rất nhanh, lật chiếc bàn tròn cạnh đó lại để chắn tầm nhìn và đánh lạc hướng sát thủ. Sau đó anh kéo Kỷ Thần Hi tránh sang vách tường bên cạnh, vừa có thể đánh giá tình hình vừa tiện gọi người chi viện.

Tưởng chừng không có tầm nhìn thì tên sát thủ kia sẽ rút lui, nào ngờ hắn lại điên cuồng xả súng vào chiếc bàn tròn, khiến mặt bàn chi chít lỗ súng bắn, đến trên nền nhà cũng không tránh khỏi.

Tịch Cảnh Dương khẽ cười nhưng nhiệt độ xung quanh lại giảm mạnh:“Chỉ mới công khai thân phận chưa bao lâu, liền nôn nóng muốn trừ khử anh đến vậy rồi.”

Ban nãy lúc ngẩng đầu lên Kỷ Thần Hi đã phát hiện ra laser trên trán của Tịch Cảnh Dương, cô từng dùng qua không ít loại súng, nên dễ dàng nhận ra laser đó xuất phát từ súng bắn tỉa AX 308, nên liền đẩy anh ra.

Trước giờ Kỷ Thần Hi vẫn biết kẻ thù của Tịch Cảnh Dương rất nhiều, nên anh chưa từng tiết lộ thân phận bản thân ra ngoài mà chỉ âm thầm đứng sau điều hành cả tập đoàn Tịch Thị.

Tuy nhân viên ở Tịch Thị nhận ra anh, nhưng Tịch Cảnh Dương ở công ty và khi ở bên ngoài là hai người hoàn toàn khác nhau, nên dù có bị nhận ra người ta cũng sẽ không một ai có thể liên hệ vị tổng tài lạnh lùng của họ với một người đàn ông ân cần ấm áp. Đôi khi thay đổi khí chất cũng chính là thay đổi cả con người.

Hôm nay Tịch Cảnh Dương chỉ vừa công khai thân phận thật chưa được bao lâu, vậy mà kẻ thù của anh đã tìm đến để ám toán rồi.

“Dám ra tay ở bệnh viện quân y, xem ra không phải sát thủ trong nước.” Kỷ Thần Hi hơi nhíu mày lên tiếng.

Tịch Cảnh Dương gật đầu:“Là lính đánh thuê nước ngoài. Toàn nhà đủ cao để ngắm bắn tới đây có thể chính là sân thượng của khách sạn Smile cách đây khoảng 800m, anh đã cho người đến đó chặn lối rút lui của chúng rồi.”

“Cứ thế này cũng không phải cách, lỡ như có người mở cửa đi vào sẽ rất nguy hiểm.”

Tịch Cảnh Dương cũng đã nghĩ đến chuyện này, nên anh cũng đã âm thầm cho người ngăn cản các bác sĩ và y tá bên ngoài lại, không cho bất cứ ai vào phòng.

“Cảnh Dương, anh có đem theo khẩu FN Five-Seven lần trước không?” Giọng nói trong trẻo của Kỷ Thần Hi vang lên một cách đầy bình tĩnh giữa khung cảnh mưa đạn.

…----------------…
Bình Luận (0)
Comment