Song Trùng

Chương 513

Vào lúc này Tịch Cảnh Dương cũng chẳng buồn nán lại thêm giây nào nữa, bàn giao lại súng cho chỉ huy trưởng còn đang ngơ ngác vì sửng sốt, sau đó bước thẳng về phía cô gái vẫn đang chống cằm nhìn anh từ nãy đến giờ.

“Chậc, sử dụng tuyệt kỹ của người ta thế này, anh đã xin bản quyền chưa đó?” Trông thấy anh vừa tiến đến gần, Kỷ Thần Hi liền lên tiếng trách móc.

Tịch Cảnh Dương nhoẻn miệng đáp:“Người đó sẽ không đánh bản quyền đâu.”

Kỷ Thần Hi nhướn một bên mày, rồi bật cười:“Phải, người đó không nỡ.”

Cô vừa dứt lời thì ông cụ bên cạnh cô liền ngồi bật dậy, kích động hỏi Tịch Cảnh Dương:“Cậu có muốn nhập ngũ không? Với tư chất của cậu, tương lai tuyệt đối không thua kém Tiểu Hàn.”

Mặc Bắc Hàn vẫn im lặng rồi yên mà cười khẩy. Không biết tương lai cậu ta có không thua kém gì anh hay không, nhưng trước mắt là thấy cậu ta cùng cô vợ nhỏ đều đang đè đầu cưỡi cổ anh rồi. Để cho người khác biết được, hai đại lão của giới hắc đạo quốc tế lại đi nhập ngũ, chẳng biết bọn họ có bị chọc cười tới chết không nữa.

Tịch Cảnh Dương gật gật đầu, khéo léo từ chối:“Nếu là trước đây có thể cháu sẽ suy nghĩ lại, nhưng bây giờ còn có Tiểu Hi, cháu không muốn cô ấy phải chịu cô đơn.”

Ông cụ tiếc nuối nhìn Tịch Cảnh Dương, suy cho cùng bản thân của ông cũng có chút ích kỷ nên sẽ ưu tiên cho cháu gái hơn, vì vậy chẳng có lý do gì để ép buộc anh chàng cả. Có điều qua lần này, thiện cảm của ông đối với anh đã tăng lên không ít.

Mặc Bắc Hàn cười thành tiếng, bâng quơ nói:“Nên hai người lúc nào cũng dính nhau như sam, phát cơm chó mọi lúc mọi nơi mọi thời điểm đấy à?”

Lần này đến lượt Kỷ Thần Hi đáp lời:“Ừm, chúng tôi thích nhất chính là ngược mấy con cẩu độc thân lắm lời đấy.” Dứt lời cô liền trưng ra vẻ ngạc nhiên, hốt hoảng nói tiếp:“À thôi chết rồi…anh trai Mặc, anh vẫn chưa có bạn gái mà đúng không? Ây da, xin lỗi nhé, lần sau tụi em chú ý hơn vậy.”


Mặc Bắc Hàn giận đến mức nghiến răng thành tiếng nhưng lại không thể phản bác lại nửa lời, bực dọc đứng dậy định rời đi, thì phía sau lưng Kỷ Thần Hi lại nói với ông cụ Kỷ:“Ông ngoại, Evan đến rồi, chúng ta về lại biệt viện, bàn thời gian tiến hành phẫu thuật nhé?”

Bước chân còn đang giơ ra giữa không chung của ai đó, nhanh chóng rụt về. Mặc Bắc Hàn xoay người mỉm cười:“Gia gia, để cháu đỡ ông nhé!”

Ông cụ gạt tay anh ra, gương mặt già nua cùng đôi mắt như nhìn thấy hồng trần, giơ gậy lên gõ nhẹ vào đầu Mặc Bắc Hàn trách móc:“Ông già này không phải người cổ hủ nên chẳng cấm cản gì cháu, nhưng dẹp bỏ cái tư tưởng đó của cháu với Tiểu Nhiên đi. Để ông biết được cháu quấy rồi thằng bé, xem ông có đánh gãy chân cháu không!”

Kỷ Thần Hi đắc ý cười thầm, tốt nhất ông cụ nên đánh gãy chân giữa của anh ta ấy, để anh ta đừng có đi hại đời người khác nữa.

Mặc Bắc Hàn mặt đầy khó hiểu, chẳng lẻ nhìn anh trông giống một tên quấy rối lắm sao? Từ lúc quen cậu ta đến giờ, anh có từng làm hành động gì quá mức sao?


Ừ thì cũng có đi…nhưng lúc ấy mắt anh thật sự bị thương, nên mới vô ý động chạm mà thôi, đâu phải do anh cố ý đâu chứ! Nhưng sao hiện tại ai ai cũng đều xem anh như một tên gay cặn bã, chuyên lừa tình mấy thiếu niên ngây thơ vậy?

Anh có thể thề đây là lần đầu tiên trong cuộc đời của anh, nảy sinh cảm xúc không thể nói rõ thành lời với một người chỉ vừa gặp mặt lần đầu. Sau đó mỗi khi nhìn thấy cậu ta đều muốn bắt nạt, muốn trêu ghẹo để cậu ta nổi giận, vì chỉ khi đó cậu ấy mới chịu để ý đến anh mà thôi.

Bên nghĩa bên tình, Tịch Cảnh Dương đương nhiên chọn về phe vợ mình, nhưng anh cũng không muốn triệt đường sống của thằng bạn không ruột này, liền đánh sang chuyện khác:“Ông ngoại, Tiểu Hi, chúng ta đi thôi, đừng để Evan phải chờ.”

Ba người cùng cười nói đi về phía biệt viện Kỷ Gia, Mặc Bắc Hàn chỉ đành đen mặt đi theo sau. Tuy nhiên vào lúc này, tâm trạng của anh chưa chắc đã là tệ nhất.

Xung quanh sân bắn, các tiểu binh đến vây xem màn giao lưu giữa cháu rể mới của nhà họ Kỷ cùng với đội xạ kích, ai nấy đều chưa thể hoàn hồn lại được, tất cả đều đang mắt chữ A mồm chữ O nhìn về bia bắn vẫn còn đang chuyển động.

Chỉ đến khi chỉ huy trưởng của các tiểu đội đi đến quát lên, cả đám mới chợt bừng tỉnh từ sau cơn chấn động.

Trong đó, một chỉ huy cầm lấy danh sách cá cược trong tay Hắc Tử rồi bật cười thành tiếng:“Toàn bộ đều cược đội xạ kích thắng à, vậy thì chiều nay, tất cả các cậu, chuẩn bị trả kèo đi là vừa.”

Mọi người lúc này đều không còn quan tâm đến vị cá cược nữa, vì thứ bọn họ vừa chứng kiến, đã vượt qua nhận thức của họ.

Bịt mắt bắn súng, hoá ra nó không chỉ tồn tại trong phim ảnh và tiểu thuyết.

…----------------…
Bình Luận (0)
Comment