Song Trùng

Chương 527

Thành phố Kinh Châu, Nước Z

Từ độ cao hơn 10 km, những ngọn tháp đương đại của thành phố Kinh Châu lộ rõ dưới ánh mặt trời rọi xuống. Những toà nhà chọc trời lấp lánh như những hạt pha lê khổng lồ mọc lên từ lòng đất, thấp thoáng giữa các luống đường cao tốc và đại lộ tấp nập.

Những bãi đậu xe như hàng quân trật tự đón chờ những chiếc xe hơi nhỏ bé len lỏi qua các làn giao thông. Những dòng sông và kênh rạch uốn khúc như những dải lụa xanh lục giữa những mái nhà chập chờn phía xa. Những rừng cây xanh mướt trải dài ôm lấy những khu dân cư yên bình.

Toàn bộ cảnh quan như được vẽ lên trên một bức tranh khổng lồ, mỗi chi tiết đều rõ nét, mỗi màu sắc đều tỏa sáng dưới ánh mặt trời chan hòa. Mọi thứ tạo nên một bức tranh sống động, hài hòa và tuyệt đẹp.

Ngắm nhìn toàn cảnh của thành phố từ trên cao như thế, Kỷ Thần Hi có cảm giác như đang đứng trước một thiên nhiên đầy sức sống và cũng vô cùng êm đềm.

Kinh Châu, một thành phố không quá lớn và cũng chẳng phải một trong những thành phố trung tâm của Nước Z, nhưng lại là địa điểm có phong cảnh thơ mộng và bầu không khí trong lành nhất cả được.

Tuy cơ sở hạ tầng nơi đây phát triển cũng vô cùng mạnh, nhưng so với những thành phố lớn như Long Thanh hay Thủ Đô thì vẫn chưa thể so sánh được. Dù vậy, khi nói về nơi đây, thứ đầu tiên người dân Nước Z hay khách từ ngoại quốc nghĩ đến đầu tiên chính là khung cảnh xinh đẹp và chữa lành cho những tâm hồn đầy muộn phiền.

Thế nhưng trước quang cảnh nên thơ này, chỉ một số ít người biết được, tại Kinh Châu tồn tại một khu công trình đồ sộ dưới lòng đất và cũng là nơi được chọn cho buổi đấu giá có quy mô lớn nhất thế giới. Và đây cũng là nơi mà những ông trùm có tiếng, cùng tụ tập về vào ngày hôm nay.

Chính vì vậy, dù cảm thán khung cảnh của thành phố du lịch lí tưởng bậc nhất, Kỷ Thần Hi vẫn không thể ngừng suy tư và lo lắng về những chuyện sắp xảy ra. Trong lòng cô luôn có một cảm giác thấp thỏm không yên và lo lắng cho Chris, cũng là người bị mất tín hiệu điện tâm đồ.

Đang mãi suy nghĩ thì bỗng nhiên trên vai cô được phủ lên một lớp áo khoác dày, Kỷ Thân Hi liền ngơ ngác quay sang nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh.

Tịch Cảnh Dương dịu dàng vén tóc mây của cô lên, khẽ mỉm cười nói:“Nhiệt độ ở Kinh Châu thắp hơn Thủ Đô rất nhiều, cẩn thận cảm lạnh.”

Kỷ Thần Hi liền ngoan ngoãn khoác áo vào.

“Cảnh Dương…”

Rất ít khi Kỷ Thần Hi gọi thẳng tên của anh, mà những lúc như vậy thì nhất định là chuyện nhờ vả. Tịch Cảnh Dương không lấy làm kỳ lạ hỏi thẳng:“Cần anh giúp gì sao?”

Kỷ Thần Hi khẽ gõ ngón tay trên thành ghế suy ngẫm, sau đó hỏi:“Trong vòng hai tiếng, anh có thể điều được bao nhiêu người từ Hắc Diệm?”

Tịch Cảnh Dương không chần chừ lấy một giây, gần như trả lời ngay lập tức:“Toàn bộ.”

Kỷ Thần Hi có chút bất ngờ với câu trà lời này, nhưng cũng có thể xem là vẫn nằm trong dự tính của cô.

“Em muốn mượn anh mười người có khả năng cận chiến tốt, cùng với năm người có khả năng bắn tỉa chuẩn xác trăm phần trăm trong khoảng cách tầm hai nghìn yard trở xuống.”

(Trong bắn súng, đơn vị đo khoảng cách thường là:

- Yard (yd) - Là đơn vị đo khoảng cách thông dụng nhất trong bắn súng, đặc biệt ở Bắc Mỹ. 1 yd = 0,9144 mét.

- Meter (m) - Là đơn vị đo khoảng cách theo hệ đo lường quốc tế (SI), được sử dụng rộng rãi trên thế giới.

- Feet (ft) - Đơn vị đo khoảng cách được sử dụng nhiều ở một số quốc gia, như Anh, Canada. 1 ft = 0,3048 mét.)

Tịch Cảnh Dương vẫn như cũ mà đồng ý với cô ngay lập tức, nhưng anh cũng không quên nhắc nhở:“Vé phụ anh đã đưa hết cho anh trai, hiện tại anh chỉ có hai vé cho anh và em. Hệ thống soát vé của Black vốn nổi tiếng về độ chính xác hoàn hảo đến từng mili, anh e là…”

Tịch Cảnh Dương không nói thẳng ra việc người của anh có thể không đột nhập thành công vào buổi đấu giá, vì tuyến phòng ngự của Black thật sự vô cùng khó nhằng, nếu như không có kế hoạch cẩn trọng từ trước, khó mà công phá được chỉ trong một lần.

Dù anh không nói, Kỷ Thần Hi cũng đã tính đến chuyện này, cô đưa những ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng sờ lên chiếc máy tính, lần nữa rơi vào trầm ngâm.

Tịch Cảnh Dương nhận ra tâm trạng của cô không tốt, không hề thúc giục cô phải đưa ra quyết định ngay, mà anh lại âm thầm điều động người đúng như cô yêu cầu.

“Có lẽ nên kết thúc ở đây thôi…” Qua một lúc sau Kỷ Thần Hi mới lên tiếng nói, và đó cũng là lúc máy bay chuẩn bị đáp xuống sân bay Kinh Châu.

“Kết thúc?” Tịch Cảnh Dương khó hiểu hỏi.

Kỷ Thần Hi khẽ nhếch môi, cười đáp:“Thế gọng kiềng trong suốt từng ấy năm của Big5, món nợ ân tình áp đặt kia…hôm nay nên dừng ở đây được rồi.”
Bình Luận (0)
Comment