Song Trùng

Chương 569

"Haha, một đứa chuyên gian lận lại còn lười biếng cúp tiết, để xem cô ta trả lời được gì."

"Trả lời? Cậu nghĩ cô ta biết câu hỏi là gì à?"

"Xem đi, bộ mặt thật của ai đó sách lộ ra rồi, để tớ xem thầy hiệu trưởng còn bao che cho cô ta được bao lâu nữa!"

Kỷ Thần Hi hơi nhíu mày, không phải vì những lời nói của bạn học sân si phía sau, mà là vì cô không muốn giao tiếp hay trao đổi gì với cái người trên bục giảng kia, đương nhiên cô cũng chẳng biết câu hỏi là gì.

Mục Duyệt Hề phản ứng rất xanh, cô chỉ kịp viết ra một dòng chữ "rối loại cảm xúc lưỡng cực" rồi đẩy sang chỗ của Kỷ Thần Hi. Vì câu hỏi khá dài nên cô không thể ghi ra hết được, chỉ có thể gợi ý tạm như thế, nhưng cô tin người bạn của cô đủ học minh để hiểu ý cô.

Kỷ Thần Hi liếc mắt nhìn dòng chữ mà Mục Duyệt Hề ghi ra, lần nữa nhíu mày.

"Bạn học, em có thể trả lời không?" Giọng nói trầm ấm của người trên bục giảng vang lên lần nữa.

Không đợi Kỷ Thần Hi kịp trả lời, một nữ sinh cười khẩy nói lớn:"Thầy ơi, bạn ấy là học thần điểm tuyệt đối kỳ thi tốt nghiệp đấy ạ! Học giỏi đến thế thì có gì lại không biết, trừ khi đó không phải điểm dựa vào năng lực mà thôi, nhưng sao có chuyện như thế được đúng không?"

Lời nói của nữ sinh đó hoàn toàn nhằm vào việc Kỷ Thần Hi dựa vào gian lận mới được điểm tuyệt đối. Những lời này Kỷ Thần Hi thật sự đã phải nghe rất nhiều lần, đến mức cô cảm thấy có chút khó chịu rồi. Vì sao mấy người cô chẳng biết là ai, cứ cắn vào vấn đề đó và nói mãi như thế?

Tâm lý ghen tỵ khi người khác thành công và giỏi hơn mình có thể được phân tích theo góc độ của một giáo sư đại học trình độ tiến sĩ từ các quan điểm và

nghiên cứu trong lĩnh vực tâm lý học.


"Theo mô hình xã hội, con người có xu hướng so sánh bản thân với người khác để đánh giá và định vị chính mình trong xã hội. Khi người khác đạt được thành công và giỏi hơn, đây có thể tạo ra một đối lập và gợi lên những cảm xúc không thoải mái trong người, cảm thấy mình bị thua kém.Thứ cảm xúc ấy được gọi là ghen tỵ. Ghen tỵ có thể là một phản ứng tự vệ để bảo vệ bản thân và khôi phục lại cảm giác tự tin. Tuy nhiên việc hạ bệ một ai đó chỉ vì ghen tỵ, sẽ không giúp bản thân các em thanh cao hơn được đâu"

Bách Du khẽ mỉm cười nhìn vào bạn học vừa lên tiếng châm chọc Kỷ Thần Hi, nói tiếp:"Bạn học, em hiểu chứ?"



Cả giảng đường đột nhiên rơi vào im lặng, đặc biệt là nữ sinh vừa cố ý đá đểu Kỷ Thần Hi ngay lập tức im bặt, gương mặt cũng nóng lên vì xấu hổ mà gục xuống bàn.

Đường Tử nhỏ giọng:"Không phải chứ...tớ có cảm giác thầy ấy đang cố ý bảo vệ Hi Thần.."

Triều Nguyệt:"Không phải mỗi cậu đâu.."

Mục Duyệt Hề lần nữa nhìn Kỷ Thần Hi bằng ánh mắt suy tư.

Ngay lúc này Kỷ Thần Hi lại đứng dậy, mặt đối mặt với Bách Du bình tĩnh hỏi:"Câu hỏi tiết trước là gì?"

Lần này cả giảng đường lại nhìn Kỷ Thần Hi bằng ánh mắt không thể nào tin được, bao gồm cả ba cô bạn cùng bàn.

"Đùa à? Ngầu vậy sao? Đến kính ngữ cũng không dùng?"

"Nếu tôi là giáo sư Bách, dù tốt tính đến đâu tôi cũng cho cô ta cút rồi!"Ai cũng nghĩ Kỷ Thần Hi sẽ bị đuổi khỏi phòng học vì thái độ kiêu ngạo đó của cô, nào ngờ Bách Du lại rất không có chút bất mãn nào mà đáp lời:"Bạn học, tiết trước em không lên lớp sao? Hay là tôi giảng bài quá nhàm chán nên em không chú ý?"

Kỷ Thần Hi thản nhiên trả lời:"Có thể là cả hai luôn đấy."

"Vậy là do lỗi của tôi rồi. Hừm...ở cuối bài học trước tôi có nhắc đến chứng rối loạn cảm xúc lưỡng cực. Nó ảnh hưởng nghiêm trọng đến đời sống cá nhân, quan hệ xã hội và cả sức khoẻ của cá thể. Vậy em biết gì về chứng bệnh này?"

Cả lớp đều đơ người trước màn đối đáp của cả hai, đặc biệt là việc Bách Du đang dung túng quá mức cho Kỷ Thần Hi, dù thái độ của cô đối với anh vô cùng tệ. Tuy nhiên từ bầu không khí do hai người tạo ra, ai nấy đều im lặng chờ câu trả lời cô.

Rối loạn cảm xúc lưỡng cực sao? Đây rõ ràng đang nhắm đến cô, Kỷ Thần Hi cười lạnh trả lời:"Rối loạn cảm xúc lưỡng cực, tên khoa học bipolar disorder, là một bệnh tâm lý mà người bệnh trải qua các tình trạng cảm xúc cực độ, thay đổi giữa cảm giác sôi động hay còn gọi là hưng cảm và trạng thái u sầu gọi là trầm cảm. Trong giai đoạn hưng cảm, người bệnh có thể trở nên hưng phấn, tự tin quá mức, có năng lượng dồi dào, thiếu kiểm soát hành vi và suy nghĩ, giao tiếp nhanh và có thể tham gia vào các hành vi nguy hiểm hoặc thiếu suy nghĩ, nhu cầu sinh lý ở giai đoạn này cũng vô cùng cao, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sinh hoạt cá nhân. Trong giai đoạn trầm cảm, người bệnh có thể trở nên buồn rầu, mất hứng, mệt mỏi, thiếu tự tin, khó tập trung và có suy nghĩ tiêu cực, nếu nghiêm trọng có thể sẽ nghĩ đến các hành động dại dột"

Kỷ Thần Hi cong môi:"Giáo sư, em trả lời như thế...đúng chứ?"
Bình Luận (0)
Comment