Song Trùng

Chương 586

"Thiếu phu nhân, Tịch tổng, tôi đã mua cơm về rồi, hai người..." Chưa kịp nói hết câu thì Nghiên Trạch đã ngơ ra tại chỗ, anh tự hỏi liệu bây giờ nói bản thân bị mù thì hai người đang đè nhau trên ghế kia có tin không?

Kỷ Thần Hi một tay chống lên ghế, một tay đang vòng qua ôm cổ Tịch Cảnh Dương, vô cùng bình tĩnh đứng lên, cứ như cảnh ngại ngùng lúc nãy chưa từng xảy ra.

Nhưng Kỷ Thần Hi không đứng lên thì thôi, cô vừa đứng dậy Nghiên Trạch liền thấy ánh mắt sắc bén như dao của ai đó, đang chỉa thẳng về phía anh.

Nghiên Trạch rùng mình một cái, không biết phải nói gì. Anh lắp bắp: "Úm...tôi...tôi nhớ ra mình còn có việc, hai người cứ tiếp tục...tôi...tôi đi trước..." Anh chỉ muốn nhanh chóng biến khỏi hiện trường này, càng nhanh càng tốt.

Kỷ Thần Hi nhướng mày quan sát Nghiên Trạch, trong ánh mắt ẩn chứa ý cười nhàn nhạt. Cô kéo tay áo Tịch Cảnh Dương, cất giọng mềm mại:"Em đói rồi."

Lúc này Nghiên Trạch âm thầm cảm ơn Kỷ Thần Hi một nghìn lần. Thiếu chủ phu nhân làm nũng như thế, thiếu chủ nhà anh sẽ chịu được sao? Cô đã tạo cơ hội tốt như thế, anh còn không chạy đi ngay thì chính là một tên đần!

Vì vậy tranh thủ mấy giây ngắn ngủi, Nghiên Trạch đã nhanh chóng rời khỏi phòng họp, trả lại không gian riêng cho hai người.

Giây trước Nghiên Trạch vừa đóng cửa phòng, giây sau Tịch Cảnh Dương đã kéo mạnh tay Kỷ Thần Hi, khiến cô mất thăng bằng ngã vào người anh. Một tay anh giữ sau gáy cô, tay còn lại vòng qua vòng eo nhỏ rồi xiết chặt.

Tịch Cảnh Dương ôm chặt Kỷ Thần Hi cùng cái nhìn mang theo sự khát khao. Cô gái xinh đẹp ngả người vào lòng anh, đồi môi mềm mại khế hé mở, nhưng chưa kịp lên tiếng thì anh đã không thể kìm nén được nữa, nghiêng đầu tìm kiếm mọi thứ bên trong đôi môi ấy.

Một nụ hôn mạnh mẽ như đã từng kiềm chế rất lâu được anh dành tặng Kỷ Thần Hi, như thể muốn nuốt trọn cô vào trong người mình. Cô gái nhỏ ngồi trong lòng anh chỉ biết đáp lại bằng những cử chỉ vụng về, tay nhẹ nhàng siết lấy cổ áo Tịch Cảnh Dương, ngẩng đầu đón nhận.

Dường như cả thế giới chỉ còn lại hai người họ, những âm thanh xung quanh hoàn toàn biến mất. Tịch Cảnh Dương say đắm bên cô, không muốn rời xa Kỷ Thần Hi một tấc.

Trái tim anh đập dồn dập, như muốn tuôn trào tất cả cảm xúc của mình. Với tất cả những gì đang diễn ra, tâm trạng Tịch Cảnh Dương lúc này càng thêm khó chịu, bởi vì anh muốn nhiều hơn thế nữa.

Trong vòng tay ấm áp của anh, Kỷ Thần Hi thoải mái ngả người, đôi môi mềm mại hé mở để đón nhận nụ hôn của anh. Cảm giác ấm áp và an toàn bao trùm lấy cô, khiến Kỷ Thần Hi như tan chảy. Cô chỉ biết nắm chặt lấy cổ áo

Tịch Cảnh Dương, cố gắng đáp lại nụ hôn của anh với sự vụng về nhưng đầy lòng yêu thương.



Khoảnh khắc này, cả hai dường như đắm chìm trong thế giới riêng của họ. Âm thanh xung quanh biến mất, chỉ còn lại tiếng tim đập rộn ràng và hơi thở gấp gáp. Tịch Cảnh Dương như muốn nuốt trọn Kỷ Thần Hi vào trong mình, khẳng định rằng cô gái này chỉ thuộc về mình.

Khi nụ hôn cuối cùng chấm dứt, Kỷ Thần Hi mở mắt, đồi mắt long lanh nhìn thẳng vào Tịch Cảnh Dương.


"Anh bắt nạt em."

Giọng nói mềm mại như nước của cô lúc này càng thêm kích thích thần kinh đang căng cứng của người đàn ông.

Tịch Cảnh Dương đứng dậy bế cô ngồi lên bàn họp, lần nữa dùng tay đè lấy gáy cô, mạnh bạo hôn xuống.

Qua một lúc lâu, đến khi dưỡng khí của cô gái dường như biến mất hoàn toàn, Tịch Cảnh Dương mới nhẹ nhàng thả lỏng Kỷ Thần Hi ra khỏi vòng tay, đôi môi vẫn cứ cười nhẹ, nhưng ánh mắt lại chứa đầy sự dụ hoặc, nhẹ nhàng nói:"Anh cũng đói."

Khoé môi Kỷ Thần Hi giật mạnh, cô đói, anh cũng đói, nhưng thứ hai người muốn ăn lúc này thì lại hoàn toàn khác nhau.

"Anh xác định...muốn ăn ở đây?"

Đối với Kỷ Thần Hi mà nói, cô không có cảm xúc gì quá mãnh liệt với chuyện nam nữ, không hẳn là thích và cũng không phải bài xích. Tuy năm đó lần đầu giữa hai người không mấy vui vẻ, thậm chí còn để lại nhiều thương tổn về sau. Nhưng cô có thể khẳng định, chỉ cần là anh cô sẽ không bao giờ từ chối.

Tịch Cảnh Dương nhoẻn miệng:"Ở đây chỉ có tài liệu và văn phòng phẩm, em muốn ăn gì cơ?"

Kỷ Thần Hi:"..." Được lắm, lại trêu cô! Nhưng Kỷ Thần Hi nào chịu thua, lấy ngón tay ấn nhẹ lên ngực anh, ngượng ngùng đáp:"Ngoài mấy thứ đó ra, chẳng phải ở đây còn có anh sao?"

Tịch Cảnh Dương giữ lấy tay cô, giọng nói càng lúc càng khàn:"Ngoan, đi ăn cơm."

Có trời mới biết lúc nói ra câu đó bản thân anh đã khó chịu thế nào, vì hơn ai hết anh là người muốn thân mật với cô ngay lúc này nhất. Nhưng sau bao tổn thương từng gây ra cho cô, Tịch Cảnh Dương vẫn luôn cố gắng kiềm chế bản thân, anh muốn dành nhiều thời gian hơn để cô cảm nhận được sự yêu thương mà cô nên có. Thời gian của cả hai vẫn còn rất nhiều, không cần phải vội.
Bình Luận (0)
Comment