Song Trùng

Chương 603

Kỷ Thần Hi không phải là người thích khoe khoang, cô không mong chờ gì vào phản ứng của hai người bạn cả. Cô vừa đi vừa nghĩ cách giải quyết vấn đề khi chiếc xe của mình chỉ có hai ghế, nhưng đột nhiên Triều Nguyệt nhận được một cuộc gọi.

"Xin lỗi các cậu, tớ có việc gấp phải xử lý ngay..." Triều Nguyệt nói, giọng đầy lo lắng:"Thay tớ gửi lời xin lỗi tới

Duyệt Hề và chị cậu ấy nhé."

"Không sao đâu, cậu cứ đi lo việc của cậu trước." Kỷ Thần Hi nhìn bộ dạng sốt ruột của Triều Nguyệt, lại hỏi:"Cậu. thật sự ổn chứ?"

Đường Tửu Tửu cũng nhìn ra trạng thái của Triều Nguyệt có chút bất ổn, nói thêm vào:"Nếu gặp phiền phức không thể giải quyết, cứ gọi cho tụi tớ nhé."

Triều Nguyệt mỉm cười gật đầu cảm ơn, rồi nhanh chóng bắt một chiếc taxi và rời đi. Kỷ Thần Hi và Đường Tử tiếp tục đi đến bãi đỗ xe. Khi Đường Tử nhìn thấy chiếc xe màu bạc bóng loáng, cô không khỏi tròn mắt ngạc nhiên.

"Hi... Hi Thần, đây là... xe của cậu sao?" Đường Tử hỏi, giọng nói không giấu nổi sự ngạc nhiên.

"Đúng vậy, nhưng mà chỉ có hai ghế thôi. Lúc nãy tớ còn không biết phải giải quyết thế nào. Còn định bắt xe cho cả ba, nhưng Triều Nguyệt có việc rồi, một mình cậu tớ có thể chở được." Kỷ Thần Hi đáp.

"Wow, thật không thể tin được," Đường Tử đưa tay chạm nhẹ lên thành xe, cô không phải người thích xe nhưng chỉ cần nhìn qua liền biết xe của Kỷ Thần Hi có giá không rẻ.

"Phú bà như cậu còn cần người khác bao nuôi sao? Bọn người trên diễn đàn kia đúng là đồ đần hết mà."

Kỷ Thần Hi chỉ mỉm cười, rồi mở cửa xe cho Đường Tử và mình. Cô khởi động xe và nhẹ nhàng lái ra khỏi bãi đỗ.

Trên đường đến Thanh Nhã Cư, cả hai tiếp tục trò chuyện vui vẻ.



Khi đến nơi, họ thấy Mục Duyệt Hề đã đứng đợi ở ngoài sảnh, cô mỉm cười khi thấy họ đến và vẫy tay.

"Ớ đây, tớ ở đây!"

Đường Tử giơ tay chào lại:"Tới đây!'

Mục Duyệt Hề nhìn qua nhìn lại rồi lại nhìn sau lưng họ, ngơ ngác hỏi:"Nguyệt Nguyệt đâu? Cậu ấy không đi cùng hai cậu à?"

Đường Tử buồn bã giải thích:"Nguyệt Nguyệt có việc gấp phải xử lý nên không thể đi cùng chúng tớ được."

Kỷ Thần Hi nói thêm:"Cậu ấy gửi lời xin lỗi tới cậu và chị cậu."

Mục Duyệt Hề nhíu mày lo lắng:"Vậy à? Hy vọng là mọi chuyện ổn với cậu ấy. Chúng ta vào trong đi, chị mình đang đợi."

Cả ba bước vào nhà hàng Thanh Nhã Cư, bầu không khí ấm cúng và sang trọng bao quanh họ. Khi họ bước vào, một người phụ nữ xinh đẹp, thanh lịch và toát lên vẻ tự tin bước đến. Cô ấy mỉm cười rạng rỡ, đôi mắt sáng lấp lánh khi nhìn thấy Mục Duyệt Hề.

"Chị, đây là Kỷ Thần Hi và Đường Tử, bạn tốt cùng phòng của em." Mục Duyệt Hề giới thiệu:"Còn đây là chị Mục Duyệt Ngữ, chị gái của tớ."

"Chào các em, rất vui được gặp hai em." Mục Duyệt Ngữ nói, nụ cười dịu dàng hiện trên môi. Nhưng khi nhìn thấy rõ gương mặt của Kỷ Thần Hi, nụ cười trên môi cô khẽ cứng đờ, biểu cảm trên gương mặt cũng thoáng thay đổi.


"Chào chị, rất vui được gặp chị." Đường Tử vui vẻ lên tiếng chào lại, chỉ có Kỷ Thần Hi vẫn im lặng nhìn người đối diện, biếu cảm trên mặt cô cũng cứng đờ.

"Cô ấy...là chị ruột cậu?" Kỷ Thần Hi chỉ tay vào Mục Duyệt Ngữ, sau đó xác nhận lại với Mục Duyệt Hề.



Mục Duyệt Hề không ngờ Kỷ Thần Hi lại hỏi như thế, cứ đang nghĩ là cô đang nói đùa, cũng vui vẻ đáp lời:"Đương nhiên rồi, hai chị em tớ cùng cha cùng mẹ, lại còn xinh đẹp như nhau thế này, sao có thể không phải chị em ruột chứ?"

Ngay lúc này, trước sự ngỡ ngàng của Mục Duyệt Hề và Đường Tử, chị gái của Mục Duyệt Hề vội cúi đầu xin lỗi với Kỷ Thần Hi:"Xin lỗi giáo sư, em ấy còn nhỏ không hiểu chuyện, giáo sư đừng để ý đến mấy lời linh tinh đó."

"Em...nói linh tinh gì chứ? Khoan đã, hai người quen nhau sao?" Mục Duyệt Hề cuối cùng cũng nhận ra vấn đề.

Khoé môi Kỷ Thần Hi giựt giựt:"Chúng ta vào trong rồi nói."

Mục Duyệt Hề vẫn ngơ ngác đi cùng cả nhóm tiếp tục bước vào trong. Họ được dẫn đến một bàn ăn đã đặt sẵn, nằm ở góc phòng, nơi có ánh sáng dịu nhẹ từ đèn chùm phía trên. Không khí trong phòng bỗng trở nên căng thẳng hơn, ít nhất là đối với Mục Duyệt Ngữ và Kỷ Thần Hi.

Sau khi cả ba ngồi vào bàn, Mục Duyệt Hề không thể kìm nén thêm sự tò mò của mình: "Chị, hai người thật sự quen nhau sao?" Cô hỏi, ánh mắt đảo qua lại giữa chị gái và bạn mình.

Mục Duyệt Ngữ thở dài, ánh mắt đầy vẻ ngượng ngùng và khó xử, không biết phải giải thích thế nào, chỉ biết nhắc nhở Mục Duyệt Hề:"Cô ấy từng là giáo sư của chị, sau này nói năng trước mặt cô ấy chú ý một chút."

Cô biết tính cách của Kỷ Thần Hi không tốt, vì thế sợ em gái mình sẽ đắc tội với đối phương.

Đường Tử tròn mắt ngạc nhiên:"Giáo sư? Chị Ngữ, chị không nói đùa đấy chứ?"

Mục Duyệt Hề cũng chưa thể tin vào tai mình:"Nhưng làm sao có thể? Thần Hi trông còn trẻ hơn chị mà?"

Mục Duyệt Ngữ nở một nụ cười nhẹ:"Đừng nhìn bề ngoài mà đánh giá người khác."

Kỷ Thần Hi cười gượng, cô cũng đâu ngờ được người buổi sáng cô gặp ở phòng hiệu trưởng, giờ đây lại ngồi trước mặt cô với tư cách chị gái bạn cùng phòng. Trái đất này cũng tròn thật.
Bình Luận (0)
Comment