Nhai Tệ ái ngại nhìn về hướng phòng bệnh, rồi kể lại chuyện Mục Duyệt Hề bị cha của Triều Nguyệt đánh. Cô nghĩ Kỷ Thần Hi biết được việc bạn cô bị đánh, liền sẽ tức giận xông vào phòng bệnh và dạy cho lão già họ Triều một bài học. Nào ngờ từ đầu đến cuối Kỷ Thần Hi không hề dao động, vẫn giữ nguyên *poker face.
(*Một người được miêu tả là poker face’ tức là người có khuôn mặt không biểu hiện cảm xúc gì. Cụm từ poker face được sử dụng nhiều nhất khi nói về trò chơi bài poker. Những người chơi bài poker không muốn đối thủ biết được họ đang nghĩ hay cảm thấy gì, vì vậy họ phải cố gắng giữ một khuôn mặt lạnh, không biểu hiện cảm xúc gì. Hay nói cách khác họ đang giữ một khuôn mặt gọi là poker face.*)
Nhai Tệ thầm khó hiểu, rõ ràng Kỷ Thần Hi rất quan tâm đến ba người bạn của cô, nhưng hiện tại lại làm ngơ việc bạn cô bị bắt nạt, chưa kể thứ cô muốn chẳng phải đã thu thập đủ rồi sao? Dù vậy, Nhai Tệ cũng chỉ dám suy nghĩ trong lòng mà không dám nói ra.
Kỷ Thần Hi khẽ mở hờ đôi mắt, giọng điệu lạnh nhạt nói:"Tôi không ra tay, vì đang cho Triều Nguyệt nhìn thấy rõ rằng cái gia đình này của cô ấy không thể tiếp tục ở lại nữa. Chỉ có khi hoàn toàn chấm dứt toàn bộ sự thương xót của Triều Nguyệt với nhà họ Triều, thì đến lúc đó, tôi mới có thể yên tâm ra tay mà không sợ làm tổn thương đến bạn của mình"
Nhai Tệ gật đầu hiểu ý, nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác lo lắng cho Mục Duyệt Hề và Đường Tử. Cô nhớ lại trên đường đến bệnh viện, Kỷ Thần Hi đã nhờ cô chuẩn bị sẵn hai camera mini dạng cài áo, để quay lại toàn bộ hành vi của cặp đôi cặn bã kia.
Kỷ Thần Hi có nhiều cách để xử lý cha của Triều Nguyệt, nhưng cô sẽ dùng cách hợp pháp nhất để tống cổ ông ta vào tù, đương nhiên là cùng với người phụ nữ đang đứng bên cạnh ông ta. Cô phải để họ sống và nhìn thấy cuộc sống của hai mẹ con Triều Nguyệt ngày càng tốt lên thế nào. Còn hai kẻ cặn bả như họ, chỉ có thể chôn thay nơi ngục tù.
Kỷ Thần Hi nghiêng đầu, ánh mặt lạnh như băng nhìn vào phòng bệnh thông qua lớp cửa kính. Cô nhìn thấy rõ dấu vết bàn tay trên mặt của Mục Duyệt Hề cùng đôi mắt đỏ hoe của đối phương. Tuy gương mặt cô không chút biểu cảm nào, nhưng nội tâm lại dâng lên từng cơn phẫn nộ.
"Edgard, anh nắm chắc bao nhiêu phần trăm, để họ sống quãng đời còn lại phía sau song sắt?"
Người bị xem như tàng hình từ nãy đến giờ - Edgard:"Như em nói đấy, chưa đủ. Có điều...anh nghĩ cũng sắp rồi."