Song Trùng

Chương 628

Ngay khi chiếc SSC Tuatara vừa dừng lại, những chiếc xe đua khác lần lượt cán đích. Tiếng động cơ gầm rú cuối cùng cũng tắt lịm, để lại không gian im ắng nhưng đầy căng thẳng. Từng tay đua bước ra khỏi xe, ánh mắt họ hướng thẳng về chiếc SSC vừa thắng cuộc, nơi mà họ hy vọng sẽ gặp gỡ người đã tạo ra màn trình diễn không tưởng ấy.

Nhưng khi bước đến gần chiếc SSC, tất cả đều ngỡ ngàng khi không thấy bóng dáng của cô gái nhỏ đâu. Họ vội vàng nhìn quanh, như thể cô có thể bất ngờ xuất hiện từ bất kỳ góc khuất nào, nhưng vô vọng. Những ánh mắt đầy tò mò và thán phục xen lẫn chút thất vọng, khi không thể tìm thấy người đã khiến họ phải thay đổi cách nhìn, về kỹ thuật lái xe đỉnh cấp thật sự.

Trong khi đó, Kỷ Thần Hi đã rời khỏi đường đua và đang đứng trên khán đài từ lúc nào chẳng hay. Cô bình thản nhìn xuống, ánh mắt chứa đầy sự bình yên và thỏa mãn sau một màn đua xe căng thẳng. Đứng bên cạnh cô là Phụ Hí và Nhai Tệ, cả hai dường như vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cảm giác căng thẳng khi nãy.

Kỷ Thần Hi giao lại tất cả những việc còn lại cho Phụ Hí và Nhai Tệ, nói với họ bằng giọng điềm nhiên:"Hai người giải quyết giúp tôi phần còn lại nhé. Đem bản hợp đồng mini này đổi lấy hai chiếc xe đua và lấy lại số tiền thuê chiếc SSC. Tôi phải về trường, dù sao cũng muộn rồi."

Phụ Hí và Nhai Tệ quay sang nhìn nhau, rồi lại nhìn Kỷ Thần Hi, đôi mắt họ không giấu được sự ngạc nhiên.

"Thiếu chủ phu nhân muốn về sớm vậy sao?" Nhai Tệ ngập ngừng hỏi, không ngờ cô lại quyết định rời đi nhanh như thế.

Kỷ Thần Hi nhún vai, nở một nụ cười tinh nghịch:"Không về cũng được. Vậy hai người có muốn đua tiếp với tôi không?"

Phụ Hí và Nhai Tệ toát mồ hôi lạnh, vội vàng lắc đầu từ chối. Phụ Hí cười gượng gạo, giọng nói vẫn còn run:"Thôi, thiếu chủ phu nhân nên về nghỉ ngơi đi ạ, việc ở đây cứ để chúng tôi lo."

Xin lỗi nhá, có cho tiền vàng đá quý kim cương các loại đi nữa, bọn họ cũng chẳng dám đua xe cùng cô đâu, vì như thế chẳng khác gì tự tìm ngược.


Kỷ Thần Hi cười nhẹ, ánh mắt thoáng chút trêu chọc. Cô hiểu rõ rằng hai người họ đã thực sự kinh hãi với màn trình diễn vừa rồi và cô cũng chẳng muốn làm khó họ thêm nữa. Sau đó, cô rời khỏi khán đài, bước đi nhẹ nhàng như thể chưa từng trải qua một cuộc đua đầy kịch tính.

Phụ Hí và Nhai Tệ nhìn theo bóng dáng Kỷ Thần Hi dần khuất xa, rồi lại liếc nhau, trong lòng cả hai không hẹn mà cùng thở phào. Nhưng ngay lập tức Nhai Tệ bất ngờ thốt lên:"Còn chuyện của Tiêu Đồ, chúng ta quên nói rồi!"



Khoé môi Phụ Hí cứng ngắc nói:"Vậy cô muốn đua với cô ấy hay gì?"

Nhai Tệ:".." Thật ra để Tiêu Đồ chịu khổ một chút cũng tốt, chúng ta không nên xen vào quyết định của thiếu chủ thì hơn.

Tiêu Đồ lúc này đang thoi thóp nằm dài ra trên sân huấn luyện, đột nhiên hắc hơi không rõ lý do.

***

Hôm nay Kỷ Thần Hi không đến tăng ca cùng với Tịch Cảnh Dương nữa, thậm chí bỏ lại xe tại trường đua, chọn đi bộ ra ngoài. Bởi vì ngay từ lúc kết thúc vòng đua bước xuống xe, cô đã cảm nhận được có người đang theo dõi và quan sát mình. Hiện tại Phụ Hí và Nhai Tệ đều đang đi theo cô, không có khả năng đối phương là người của Tịch Cảnh Dương. Vì vậy cô cố ý tách mình ra, tự biến bản thân thành mồi nhử để xem mục đích thật sự của kẻ theo dõi là gì.

Kỷ Thần Hi lặng lẽ đi xuyên qua những con hẻm tối của thành phố, tránh xa ánh đèn đường và những khu vực đông người. Cô cẩn thận lắng nghe, đôi chân nhanh nhẹn nhưng không hề tạo ra tiếng động nào. Từng bước đi, cô cảm nhận rõ ràng hơi thở nặng nề và ánh mắt lạnh lẽo đang theo sát mình từ phía sau. Sự nhạy bén của Kỷ Thần Hi đã mách bảo cô rằng kẻ theo dõi không phải hạng tầm thường, mà là một người có kinh nghiệm và thân thủ vượt trội.

Dù bầu không khí có phần căng thẳng, nhưng cô không hề tỏ ra lo lắng. Ngược lại, một nụ cười nhếch môi đầy thách thức hiện lên trên khuôn mặt thanh tú của cô. Cô quyết định dẫn dắt kẻ theo dõi vào một con hẻm hẹp hơn, tối hơn, nơi mà ánh sáng từ đèn đường chỉ lờ mờ chiếu rọi, tạo ra những bóng đen kéo dài trên mặt đất.

Khi đến đoạn giữa con hẻm, cô bất ngờ dừng lại, quay đầu nhìn thẳng về phía sau. Cặp mắt sắc bén của cô quét qua màn đêm, lặng lẽ chờ đợi kẻ theo dõi lộ diện. Và đúng như dự đoán, từ trong bóng tối, một bóng người cao lớn bước ra, dáng vẻ bình thản nhưng ánh mắt ẩn chứa sát ý.

Kỷ Thần Hi nhìn người đàn ông trước mặt, không hề nao núng, cô bình tĩnh hỏi:"Cũng đi một vòng lớn rồi, có chuyện gì nói nghe xem?"

Người đàn ông không trả lời ngay, chỉ mỉm cười một cách khó hiểu, ánh mắt sắc như dao quét qua gương mặt cô. Cuối cùng, giọng nói trầm thấp cất lên, mang theo chút lạnh lùng:"Giác quan không tệ, quả nhiên là lão đại của Zero."
Bình Luận (0)
Comment