Về đến trường, Kỷ Thần Hi cảm thấy một sự khó hiểu không thể giải thích nổi khi nhìn thấy Phụ Hí và Nhai Tệ vẫn bám sát phía sau cô. Họ không có thẻ sinh viên của Đại Học A, vậy làm sao có thể vào trường được?
Nhưng khi vừa quay xe và dừng lại tại cổng ký túc xá, cô bất ngờ phát hiện hai người đó đang cầm thẻ sinh viên của trường trên tay, thậm chí là thẻ thật với thông tin hoàn hảo.
Hoá ra họ đã khéo léo điều chỉnh hồ sơ cá nhân của mình để trở thành sinh viên của trường, để thuận tiện cho việc bảo vệ cô. Kỷ Thần Hi thực sự không còn gì để nói, chỉ cảm thấy cạn lời vì họ có thể làm đến bước này.
Cô không buồn nói gì thêm nữa, cũng chẳng thể đuổi họ đi, chỉ lặng lẽ đi bộ về phòng ký túc xá, trong lòng không khỏi cảm thấy mệt mỏi. Khi cô lên đến phòng, đã gần mười một giờ tối. Cô mở cửa nhẹ nhàng, tránh gây tiếng động để không làm phiền hai người bạn đang nghỉ ngơi.
Trong phòng, Kỷ Thần Hi lấy quần áo từ chiếc tủ cạnh giường rồi vào nhà vệ sinh, đánh răng, tắm rửa và thay đồ ngủ. Mọi động tác đều nhẹ nhàng và cẩn thận. Đầu óc cô đã mệt mỏi đến mức chỉ mong được nghỉ ngơi, dù cả đêm cô chưa bỏ gì vào bụng.
Khi leo lên giường, cảm giác mềm mại của ga trải giường làm cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Cô lấy điện thoại ra để kiểm tra, chỉ để thấy hàng loạt cuộc gọi nhỡ và tin nhắn từ nhiều người. Ánh sáng từ màn hình làm đầu cô thêm phần nhức nhối. Cô chỉ nhắn một tin nhắn cho Tịch Cảnh Dương, thông báo rằng cô đã về đến trường và dặn anh không nên thức quá khuya vì công việc. Sau đó, cô tắt máy đi.
Cô cũng nghĩ đến việc ngày mai sẽ phải thay sim mới và tạo tài khoản Z chat mới thì tốt hơn. Cô không muốn bị làm phiền thêm bởi bất kỳ ai trong tình trạng mệt mỏi này.
Khi đã nằm yên trên giường, Kỷ Thần Hi cảm thấy cơ thể mình rã rời. Ngày hôm nay đã tiêu tốn quá nhiều năng lượng, từ việc giải quyết đủ thứ vấn đề đến việc chạy tới chạy lui chỗ này chỗ kia, rồi còn phải đấu tay đôi với tên biến dị kia, mọi việc đều bào sức cô đến cực hạn.
Cô định mở điện thoại lên để cài đặt báo thức cho sáng mai, nhưng nhìn vào đống tin nhắn và cuộc gọi nhỡ, cô chỉ mím môi cười khổ rồi ném điện thoại xuống gối. Quyết định dễ dàng đưa ra: không cần báo thức, cô sẽ tự dậy sớm thôi.