Song Trùng

Chương 644

Kỷ Dược Phàm tắt hẳn màn hình điện thoại đi để cầm lấy thư giới thiệu lên xem, mặc cho đồng đội trong trò chơi đang gào thét vì sao người chơi đi rừng lại *afk vào lúc *combat quan trọng.

(*afk: là viết tắt của cụm từ tiếng Anh "Away From Keyboard," có nghĩa là "Rời khỏi bàn phím" hoặc "Không có mặt tại máy tính." Thuật ngữ này thường được sử dụng trong các trò chơi trực tuyến hoặc trong giao tiếp trên mạng để thông báo rằng người dùng tạm thời không có mặt hoặc không thể trả lời ngay lập tức.*)

(*combat: trong game MOBA (Multiplayer Online Battle Arena), thường đề cập đến các cuộc chiến đấu hoặc giao tranh giữa các đội hoặc các nhân vật trong trò chơi. Combat là phần quan trọng của gameplay (cơ chế hoạt động của trò chơi), bao gồm các hoạt động như tấn công, phòng thủ, sử dụng kỹ năng, và phối hợp với đồng đội để tiêu diệt đối thủ và giành lợi thế trong trận đấu. Combat quyết định kết quả của các trận đấu và ảnh hưởng đến chiến thuật và chiến lược của người chơi.*)

Bên ngoài Kỷ Dược Phàm trông như không mấy quan tâm đến, nhưng thật ra cậu đang tỉ mỉ quan sát cái ký hiệu kia. Nếu như việc phát ra thư giới thiệu đã là lúc bắt đầu khoá huấn luyện quân sự địa ngục này, thì mọi chi tiết dù là nhỏ nhất chắc chắn đều có ẩn tình phía sau.

"Cũng thú vị đấy, mở đầu đã kích thích như thế, những ngày tham gia sau hy vọng không quá nhàm chán"

Thầy hiệu trưởng nhìn hai người, vẻ mặt gian manh chỉ tay vào tập hồ sơ, ý vị sâu xa:"Tiểu Thần Hi à, có phải em xem sót thứ gì rồi không, kiểm tra lại lần nữa đi." He he, muốn kích thích, nhất định sẽ có thứ kích thích được mấy đứa nhóc ma quỷ như tụi em thôi.

Kỷ Thần Hi nheo mắt lật tập hồ sơ ra để kiểm tra cẩn thận lần nữa, quả nhiên phát hiện vẫn còn hai tờ giấy được kẹp chặt ở mặt sau và bên trên có đề dòng chữ "Giấy miễn trừ trách nhiệm".

Đọc sơ lược qua nội dung thì có thể tóm tắt như sau: Ở khoá quân sự không bắt buộc này, sinh viên tình nguyện tham gia phải chịu hoàn toàn trách nhiệm về an toàn của bản thân khi không tuân thủ theo kỷ luật mà người của quân đội đề ra. Mọi trường hợp cố ý chống lại mệnh lệnh, gây ra hậu quả ngoài ý muốn đều phải tự mình gánh lấy. Đồng thời nhắc nhở cho sinh viên biết về mức độ nguy hiểm của đợt huấn luyện, trường hợp xấu nhất thậm chí có thể sẽ đụng độ với phần tử khủng bố vượt biên. Vậy nên, nếu chắc chắn bản thân đã sẵn sàng thì hãy ký vào giấy, khoá huấn luyện của bạn chính thức bắt đầu.

Kỷ Thần Hi đọc xong hai tờ giấy, sắc mặt không thay đổi, lấy một tờ trong số đó đưa cho Kỷ Dược Phàm ở bên cạnh:"Ký đi."

Thầy hiệu trưởng không khỏi ngạc nhiên, khi Kỷ Thần Hi đọc xong nội dung của giấy miễn trừ trách nhiệm mà lại không có phản ứng gì, vẫn dửng dưng như thường, ông vội giữ bàn tay đã đặt bút xuống của cô lại để nhắc nhở.



"Tiểu Thần Hi, em thật sự nghĩ kỹ chưa? Em không giống với học viên Kỷ, khi cậu ta là con nhà lính sẽ không đến nổi nào trong quân doanh, nhưng đối với cô gái như em thật sự quá nguy hiểm."

Lần này hoàn toàn đều dùng súng thật đạn thật, thậm chí mất mạng như chơi cũng là thật, nếu không số lượng sinh viên sau khi đọc nội dung của giấy miễn trừ, cũng đã không từ bỏ ý định tham gia hơn chín phần mười số lượng đăng ký ban đầu, và chỉ còn lại duy nhất mười tám sinh viên dám tiếp tục.


Nghĩ đến đây thầy hiệu trưởng lại nói tiếp:"Em có muốn bàn lại với người nhà của mình không? Chẳng phải em cũng nên nói một tiếng với vị kia của nhà em sao?"

Thử nghĩ xem, nếu Kỷ Thần Hi thật sự có chuyện gì, tên họ Tịch kia sẽ để yên cho ông chắc, dù sao chính ông là người đề nghị cô bé tham gia. Đương nhiên lúc đó ông chưa biết mức độ sẽ nguy hiểm đến thế, cũng không biết bối cảnh sau lưng cô lại lớn như vậy.

Kỷ Thần Hi nhoẻn miệng cười nhạt hỏi lại thầy hiệu trưởng:"Thầy không cảm thấy...tờ giấy miễn trừ này của phía đơn vị quân đội chịu trách nhiệm huấn luyện, còn có ý tứ khác sao?"

Thầy hiệu trưởng ngơ ra:"Hả? Còn có ý gì sao?"

Kỷ Dược Phàm bên cạnh vừa dứt khoác ký xong, giải thích thay:"Làm gì có chuyện người của quân đội mặc kệ người dân. Cũng làm gì có chuyện khủng bố để thầy dễ gặp như thế. Bọn họ đưa ra tờ giấy này chủ yếu là muốn doạ người mà thôi, giảm số lượng người tham gia xuống. Dù sao muốn đạt được chất lượng tốt nhất, thì trước tiên số lượng cũng phải là thiểu số nhất."

Kỷ Thần Hi gật đầu hài lòng, dùng ánh mắt tán thưởng nhìn thẳng em họ của mình.

Thầy hiệu trưởng hơi bối rối, nhưng vẫn cố gắng giữ sự bình tĩnh. Ông thầm nghĩ rằng có thể Kỷ Thần Hi và Kỷ Dược Phàm đúng về phần doạ dẫm, nhưng ông cũng không thể bỏ qua những lo lắng của mình. Thế nên ông quyết định nhắc khéo Kỷ Thần Hi lần nữa.

"Nhưng em không định nói cho người nhà biết thật sao?"
Bình Luận (0)
Comment