Kỷ Thần Hi khẽ nhướng mày, khuôn mặt bỗng chốc trở nên nghiêm túc hơn:"Nhưng mà anh nhớ kỹ, không phải lần nào em cũng dễ dãi đâu."
Tịch Cảnh Dương nghiêng đầu, ánh mắt vẫn tràn đầy sự ấm áp:"Tuân lệnh phu nhân."
Cả hai cùng cười, không khí trở nên nhẹ nhàng hơn. Họ cùng nhau pha một tách cà phê, những hạt cà phê mới xay phát ra hương thơm nồng nàn. Khi tách cà phê đã hoàn thành, họ bước đến bên khung cửa sổ lớn, nơi có tầm nhìn tuyệt đẹp ra thành phố.
Hoàng hôn buông xuống, ánh nắng vàng rực rỡ trải dài trên những tòa nhà chọc trời, tạo nên một bức tranh tuyệt mỹ. Tịch Cảnh Dương đặt tay lên vai Kỷ Thần Hi, cả hai cùng ngắm nhìn vẻ đẹp của thành phố, cảm nhận sự yên bình tràn ngập trong khoảnh khắc.
Sau một lúc im lặng đắm chìm trong khung cảnh, Kỷ Thần Hi bỗng nhớ đến một điều quan trọng.
"À phải rồi chồng ơi, tuần sau em phải tham gia đợt quân sự chung ở trường, nên cuối tuần anh cùng em đến thăm ông cụ đang ở bệnh viện quân y nhé."
Tịch Cảnh Dương quay sang nhìn cô, hơi nhướng mày vì khó hiểu:"Chỉ là huấn luyện quân sự bình thường của trường học thôi, không đến nỗi không ra ngoài được."
Kỷ Thần Hi không hề có ý định che giấu mà nói thẳng:"Không phải quân sự thông thường, em tham gia một khoá quân sự đặc biệt được mở lần đầu tiên vào năm nay, dành cho học sinh viên xuất sắc của trường"
Nghe đến năm chữ "khoá quân sự đặc biệt" ngón tay đang cầm tách cà phê của Tịch Cảnh Dương khẽ cứng lại, suýt nữa làm rơi nó xuống đất.
"Chẳng phải sinh viên năm nhất không được tham gia sao?"
Tịch Cảnh Dương vô thức hỏi chuyện mà ngay cả Kỷ Thần Hi cũng không biết, liền khiến cô nghi ngờ.
"Sao anh biết?"
Lần gặp mặt đầu năm cách đây không lâu, hiệu trưởng đã đề xuất cho cô về khoá huấn luyện này và không hề đề cập đến việc hạn chế đăng ký tham gia.
So với việc tham gia một đợt quân sự nhạt nhẽo tại trường, thì việc được dùng súng thật đạn thật mà còn là trong môi trường tự nhiên khắc nghiệt. Kỷ Thần Hi không cần suy nghĩ mà chọn vế thứ hai, đồng ý để thầy hiệu trưởng thay cô báo danh.
Bị cô vợ nhỏ hỏi lại, nét lúng túng hiếm có xuất hiện trên gương mặt điển trai như tạc tượng của người đàn ông. Anh ấp úng không giải thích thành lời.
Nếu anh nói lúc trước vì muốn dạy dỗ Mộ Nguyệt Vũ một bài học, nên đã có nhúng tay vào thúc đẩy khoá quân sự được triển khai nhanh hơn, tất nhiên cô vợ của anh sẽ không có ý kiến gì.
Nhưng nếu cô biết được, mục đích thật sự là vì anh cảm thấy khó chịu với tên nhóc Kỷ Dược Phàm, muốn cậu ta được dạy dỗ cẩn thận một phen để ngoan ngoãn hơn, liệu cô sẽ còn nói chuyện vui vẻ với anh như bây giờ chứ?
Cũng không thể trách anh được, vì làm sao anh biết được tên nhóc anh từng coi là tình địch, hoá ra lại là em họ của vợ cơ chứ!
"Chồng ơi?" Nhìn thấy Tịch Cảnh Dương tránh né ánh mắt của mình, Kỷ Thần Hi cau mày gọi anh.
Tịch Cảnh Dương đành thở dài kể lại cho cô nghe hết, bao gồm cả việc cố ý yêu cầu không cho sinh viên năm nhất tham gia, vì cũng đã nghĩ trước đến tình huống cô cảm thấy hứng thú mà đăng ký.
Kỷ Thần Hi lắng nghe từng lời Tịch Cảnh Dương nói, sự nhíu mày của cô dần tan biến. Cô không thể không bật cười trước sự quan tâm quá mức của anh.
"Hoá ra một tay anh sắp xếp mọi thứ." Cô nói, giọng điệu đầy châm chọc nhưng cũng có chút dịu dàng:"Nhưng anh làm thế có chút quá đáng rồi đấy, dù sao Kỷ Dược Phàm cũng chỉ là cậu nhóc mới mười tám, cho dù không phải là em họ của em đi nữa, anh cũng không nên làm thế với cậu ấy."
Tịch Cảnh Dương bĩu môi không lên tiếng, tỏ vẻ đang tổn thương khi vợ vì người đàn ông khác mà trách anh. Nếu anh thật sự tàn nhẫn tính kế cậu ta, anh cũng sẽ không đánh tiếng trước cho ông anh trai không ruột của cậu ta là Mặc Bắc Hàn. Nhưng anh sẽ không giải thích đâu, anh dỗi rồi!
Kỷ Thần Hi nhìn thấy sự dỗi hờn trên gương mặt Tịch Cảnh Dương, cô không nhịn được mà phì cười. Hình ảnh một người đàn ông trưởng thành, luôn mạnh mẽ và quyết đoán, giờ lại như một đứa trẻ giận dỗi khiến lòng cô ấm áp một cách kỳ lạ.
"Chồng à, anh giận gì thế?" Cô chọc ghẹo, chọt chọt vào một bên má của anh, một nụ cười tinh nghịch hiện rõ trên môi cô.
Tịch Cảnh Dương, vẫn giữ nguyên nét mặt hờn dỗi, quay mặt đi như thể không nghe thấy gì, nhưng gương mặt đã có chút ửng đỏ vì ngượng. Mới không bao lâu cô đã chê anh trẻ con, liệu sau này phát hiện ra những chuyện xấu khác của anh, vợ nhỏ có đòi ly dị luôn không đây?
Kỷ Thần Hi nhìn Tịch Cảnh Dương, cô bước lại gần hơn, áp má mình vào má anh, cố tình làm cho anh phải quay lại.
"Thôi nào Bảo Bảo, em đói rồi, anh muốn bỏ đói vợ anh sao?" Cô nói với giọng nhẹ nhàng, đầy nụ cười.