Song Trùng

Chương 663

Khi Kỷ Thần Hi chuẩn bị rời khỏi, Diệp Lạc Anh lo lắng nhìn cô:"Con đi một mình vào đêm khuya thế này không an toàn đâu. Mẹ không yên tâm chút nào"

Tịch Cảnh Dương cũng nhíu mày, ánh mắt lộ rõ ý tứ không muốn để cô đi một mình. Anh không nói câu nào, nhưng biểu cảm của anh đã nói lên tất cả.

Kỷ Thần Hi chấn an họ:"Mẹ, con chỉ đi bộ vài bước là đến cửa hàng gặp bạn thôi. Cảnh Dương có thể đưa mẹ về trước rồi quay lại đón con sau cũng được."

Dù không muốn nhưng Tịch Cảnh Dương hiểu rõ cô không muốn người bạn đó gặp họ, nên chỉ có thể gật đầu một cách miễn cưỡng và đồng ý với yêu cầu đó.

Kỷ Thần Hi nhìn chiếc xe lăn bánh rời đi, nụ cười trên gương mặt cô dần phai nhạt. Khi lấy điện thoại ra, cô thấy tin nhắn từ người có tên chỉ một chữ "L". Cậu ta chỉ gửi cho cô một định vị mà không nói gì thêm, phong cách quen thuộc của cậu khiến cô có chút trầm tư.

Theo định vị, cô đi đến một cửa hàng cà phê gần trung tâm thương mại. Khi bước vào tầng trệt, Kỷ Thần Hi nhận thấy nơi đây rất đông khách và vô cùng ồn ào. Cô biết người hẹn gặp chắc chắn không ở đây, nên liền tìm nhân viên phục vụ để hỏi về phòng bao yên tĩnh nhất của cửa hàng ở đâu.

Nhân viên thoáng sửng sốt trước vẻ đẹp đặc biệt và khí chất trên người Kỷ Thần Hi, nhưng khi cô gọi thêm lần nữa, người đó lập tức bừng tỉnh và xác nhận cô có hẹn với vị khách trong phòng VIP, liền cung kính đưa cô đến đó.

Khi Kỷ Thần Hi đẩy cửa phòng ra, một hình ảnh quen thuộc hiện lên trước mắt. Một chàng thiếu niên trong chiếc sơ mi trắng đang ngồi quay lưng về phía cô. Cậu có làn da sáng màu, tóc nâu nhạt nhẹ nhàng được cắt tỉa gọn gàng, tạo nên vẻ thanh thoát và cuốn hút. Dáng người không quá cao, lại còn khá gầy nhưng lại đầy sức sống, tỏa ra một khí chất lạnh lùng và xa cách như thể cấm người khác bén mảng đến gần.

Không khí xung quanh như chùng lại khi cậu quay lại và mặt đối mặt với Kỷ Thần Hi. Cô nhìn thấy rõ gương mặt luôn không có bất kỳ biểu cảm dư thừa nào ấy, lại lộ ra tia kinh ngạc hiếm thấy thì không khỏi cười khổ.

Cây kim trong bọc rồi cũng sẽ có ngày lòi ra, và có một số bí mật không phải lúc nào cũng có thể che giấu hoàn hảo suốt đời được. Cũng vì lí do đó, cô đã đem con người thật nhất của mình để đi gặp đối phương, mặc dù biết được hậu quả sau đó có thể nghiêm trọng đến mức cô không thể lường trước được. Tuy nhiên, cô thật sự không muốn lừa gạt ai nữa, nhất là sau những chuyện không may đã xảy ra với người cô xem là gia đình của mình.

Kỷ Thần Hi bình tĩnh đi về phía ghế đối diện rồi ngồi xuống, nhìn vào tác Tea Latte đã được chuẩn bị từ trước trên bàn, hơi cúi đầu, mỉm cười cất tiếng:"Lâu rồi không gặp nhỉ, Leo."


Cảm giác căng thẳng dâng lên trong lòng. Mặc dù cô đã chuẩn bị tinh thần cho cuộc gặp này, nhưng giờ phút này lại không dễ dàng như cô tưởng.

Đến giờ phút này Leo vẫn chưa thể rời mắt khỏi mái tóc của Kỷ Thần Hi, trong lòng cậu lúc này rối bời với hàng loạt các suy nghĩ mà đến chính cậu cũng không tin nó là sự thật.



"Tóc chị..." Leo cất giọng khản đặc, chỉ tay vào mái tóc trắng bạch kim của người trước mặt, khó khăn lên tiếng.

Kỷ Thần Hi khẽ mím môi, cô hít một hơi thật sâu ngẩng đầu lên, thái độ thản nhiên thừa nhận:"Ừm, như em nhìn thấy đó, chị ...

Leo cắt lời:"Bị dính sơn?"

Kỷ Thần Hi còn chưa kịp thừa nhận thân phận thì bị ba chữ này của Leo làm

cho xịt keo cứng ngắc, đơ người một lúc không nói được thêm chữ nào. Ngay lúc cô muốn nói tiếp, thì những từ ngữ ấy như bị mắc kẹt trong cổ họng.

"Có phải chị úp nguyên thùng sơn lên đầu không?" Leo cắt lời, khuôn mặt anh bỗng chốc hiện lên sự ngạc nhiên và lo lắng. Hơi thở của cậu như bị nghẹn lại, và trong lòng cậu đang rối bời với hàng loạt cảm xúc không thể diễn tả.

Khoé môi Kỷ Thần Hi khẽ giật, nói một câu tận mười chữ, đúng là hiếm thấy đấy. Cô không thể không cảm thấy buồn cười với cách suy nghĩ của cậu, nhưng tình cảnh hiện tại khiến cô không thể cười nổi. Cô quyết định, để tránh tiếp tục vòng vo, tốt hơn hết là nói thẳng vào vấn đề.

"Không phải sơn hay thuốc nhuộm gì cả, từ đầu nó chính là màu tóc của chị từ khi mới sinh ra."

Dứt lời, Kỷ Thần Hi xiết chặt cả hai tay thành nắm đấm, chờ đợi phản ứng từ Leo. Nhưng khác với những gì cô nghĩ rằng cậu sẽ tức giận, thì chỉ thấy cậu chòm người về phía cô, nhíu mày ngửi ngửi gì đó.

Kỷ Thần Hi hơi ngơ ngác:"Em làm gì vậy?"

Leo vẻ mặt đầy nghiêm túc khẳng định:"Chị uống rượu?"

Kỷ Thần Hi:"...

Là do cô giải thích chưa đủ rõ, hay niềm tin của cậu nhóc này lại lớn đến mức tin rằng cô dùng thứ khiến bản thân bị dị ứng nghiêm trọng chỉ để nói linh tinh, chứ nhất quyết không chấp nhận nó là sự thật?
Bình Luận (0)
Comment