Song Trùng

Chương 67


"Vi Vi ơi ~~"
Cô gái tóc ngắn tựa người vào cửa nhỏ nhẹ lên tiếng gọi.
Mộ Nhược Vi khẽ ngước mặt nhìn lên:"Hửm?"
Lăng Giao tươi cười nhưng có chút dè dặt mà hỏi:"Tối nay...tớ còn phải đi làm thêm, cậu ở nhà một mình...tớ thật sự không yên tâm lắm..."
Hoàn cảnh gia đình Lăng Giao đúng thật là không tốt, hiện tại cô ấy đang sống cùng Bà Ngoại của mình trong một căn nhà, à không nói đúng hơn là một căn phòng nhỏ trong hẻm tối.
Bà Ngoại của Lăng Giao lại mắc chứng CVA - tai biến mạch máu não, nên phải di chuyển bằng xe lăn.

Bình thường cô gái tóc ngắn hoạt bát này phải liên tục làm thêm vào thời gian rảnh để lo cho cuộc sống của hai bà cháu và cả những khoản học phí của bản thân.
Cũng may tình cảm của hai bà cháu rất tốt, tuy không thuận tiện trong việc đi lại, nhưng Bà Ngoại của cô lại rất thương yêu đứa cháu mệnh khổ của mình.
Bà thường hay làm các vật dụng handmade nhỏ, rồi nhờ hàng xóm gần nhà đem đến các quầy bán đồ thủ công bán lại và cũng kiếm được chút ít tiền sinh hoạt cho hai bà cháu.

"Cậu không yên tâm tớ ở đây một mình, vậy Lăng Nãi Nãi thì sao?" Mộ Nhược Vi thắc mắc hỏi.
Lăng Giao liền đáp:"À, bình thường Bà Ngoại tớ đều đến nhà Dì Lâm gần đây ở, tớ đã đưa cho Dì ấy một khoản phí cảm ơn rồi.

Nếu tớ bận việc, Dì ấy sẽ thay tớ chăm sóc Ngoại."
Mộ Nhược Vi hơi nhíu mày:"Cậu yên tâm vậy sao?"
Dù sao thì người ngoại cũng chẳng so được với người có máu mủ ruột thịt, liệu Dì Lâm đó sẽ chăm sóc tốt cho Lăng Nãi Nãi chứ?
Lăng Giao hiểu được ý quan tâm trong lời nói của Mộ Nhược Vi, nụ cười trên gương mặt cô dần trở nên ấm áp hơn rất nhiều.
"Cảm ơn cậu đã nghĩ cho Bà tớ như thế, nhưng mà cậu thật sự không cần phải lo lắng đâu.

Trước đây Bà tớ từng có ơn với Dì ấy, nên Dì ấy cũng rất tốt với Bà, gia đình họ cũng xem hai bà cháu như người nhà, chẳng qua sợ quá phiền nên tớ chỉ nhờ Dì ấy chăm sóc Bà lúc tớ bận mà thôi."
Mộ Nhược Vi nhìn thấy vẻ mặt có chút u buồn nhưng miệng vẫn luôn cố giữ nụ cười của Lăng Giao, quả thực có chút đau lòng.
"Được vậy thì tốt, nhưng còn tớ cậu tính sao?"
Vẻ mặt của Lăng Giao thoáng chút cứng đờ.

Làm sao cô không biết tính cách yêu nghiệt của bạn mình cơ chứ, Mộ Nhược Vi chính là một người không thích tiếp xúc với người khác.
Nói thẳng ra chính là chứng không thích giao tiếp xã hội.

Phàm là gặp gỡ hay phải giao lưu gì với người khác, cô sẽ luôn làm ra bộ dáng khiến người ta tức chết và đương nhiên không phải ai cũng có thể hiểu được cái triệu chứng quái rỡ này!
Vậy thì hỏi làm sao cô dám để cô ấy qua nhà Dì Lâm cơ chứ! Biết đâu chỉ cần một buổi thôi, cũng đủ để Mộ Nhược Vi quậy tung nóc nhà người ta rồi!
"Vậy...vậy...cậu...cậu..."

Mộ Nhược Vi liền nở một nụ cười vô cùng yêu nghiệt rồi nhẹ nhàng cắt lời:"Tớ đi làm cùng cậu."
"Mắt chữ A mồm chữ O" chính là thành ngữ dùng để miêu tả dáng vẻ hiện tại của Lăng Giao.
"Cậu đùa tớ đấy à! Đại tiểu thư của tôi ơi, cậu đừng làm khó tớ nữa mà!"
Mộ Nhược Vi không vội trả lời, cô từ tốn đứng dậy rồi đi ra ngoài.

Lăng Giao cảm thấy hơi khó hiểu nên vội đuổi theo cô:"Này! Cậu đi đâu thế?"
"Sang nhà Dì Lâm." Cô gái tóc trắng xinh đẹp nhẹ nhàng để lại bốn chữ rồi muốn quay người đi tiếp.
Lăng Giao vội túm lấy cổ tay bạn mình kéo về lại:"Thật ra tớ cảm thấy dù bản thân có giàu có hay cao quý đến đâu, đôi khi đi làm thêm học hỏi kinh nghiệm cũng rất tốt nhỉ?"
Mộ Nhược Vi vẫn tỏ vẻ không hiểu ý cô gái tóc ngắn đáng thương sắp bật khóc tới nơi:"Hửm? Ý cậu là gì? Tớ không hiểu?"
Lăng Giao rất muốn khóc thét, đường đường Tiểu Thư Mộ Gia, trong nhà không những không thiếu thốn thứ gì, ngược lại còn rất dư giả là đằng khác.

Vậy thì cớ sao hết qua nhà cô ở nhờ, lại còn muốn cùng cô đi làm thêm vậy chứ?
Chẳng lẻ lời đồn kia là thật sao? Tiểu Vi chính là con ngoài giả thú của Mộ Gia, nên không được yêu thương và quan tâm chăm sóc như vị Đại Tiếu Thư cao cao tại thượng Mộ Nguyệt Vũ kia?

Lăng Giao liền lắc đầu như trống bổ.

Tiểu Vi tốt như thế, cô ấy bất hạnh lắm mới có một gia đình như vậy.

Cho nên, thay vì trách Tiểu Vi, nên trách cái gia đình vô tâm đó của cậu ấy!
Nhìn thấy Lăng Giao im lặng, lại còn trầm tư suy nghĩ sau đó là loạt hành động lạ, Mộ Nhược Vi liền khều nhẹ vào tay cô gọi một tiếng:"Lăng Giao!"
Lăng Giao bị tiếng gọi của Mộ Nhược Vi làm cho giật mình mà kết thúc cái suy nghĩ vớ vẩn của mình ban nãy, cô chỉ đành thờ dài rồi nói với cô gái tóc trắng một lời.
"Tiểu Vi, nếu cậu muốn tớ cũng không cản nữa, nhưng nếu cảm thấy không vui có thể đừng làm nữa được không?"
Mộ Nhược Vi rất vui vẻ mà trả lời:"Không cần lo đâu, cứ tin ở tớ đi."
...----------------....

Bình Luận (0)
Comment