Song Trùng

Chương 677

Bệnh viện quân y, phòng bệnh dành cho cấp lãnh đạo đặc biệt.

Khi Kỷ Thần Hi và Tịch Cảnh Dương bước vào, không gian yên tĩnh và thư thái, khác xa với những bệnh viện thông thường. Phòng bệnh ở đây rộng rãi, trang bị đầy đủ tiện nghi hiện đại và tiên tiến nhất trong nước.

Còn phòng của ông ngoại cô, là phòng dành riêng cho những nhân vật cấp cao, không chỉ có những thiết bị y tế tiên tiến mà còn có sự tinh tế trong cách bài trí. Tấm rèm cửa màu xám nhẹ tạo cảm giác thanh thoát, không quá chói chang nhưng cũng đủ mang lại sự ấm áp. Ánh sáng từ những ô cửa sổ lớn chiếu vào, hòa cùng với không khí trong lành từ vườn cây bên ngoài, tạo nên một không gian thư giãn và thoải mái.

Kỷ Lão lúc này đang ngồi trước bàn cờ, dáng người vẫn tràn đầy sức sống, không khác gì một người bình thường, chỉ có khuôn mặt có phần hơi hốc hác và đôi mắt lộ rõ dấu hiệu của sự mệt mỏi. Từ xa nhìn lại, nếu không biết ông có vấn đề về tim, ai cũng sẽ nghĩ ông vẫn rất khỏe mạnh. Ông cầm quân cờ, vẻ mặt vẫn đầy sự quyết đoán, tuy nhiên mỗi lần di chuyển quân cờ, tay ông hơi run nhẹ, một dấu hiệu không dễ nhận ra nhưng vẫn có thể cảm nhận được.

Đối diện ông là Kỷ Dược Phàm, người đang mất rất nhiều thời gian để cố gắng tìm được một nước đi hợp lý

Kỷ Lão chơi cờ không chỉ như một trò giải trí thông thường mà đó là cách ông phản ánh những chiến thuật mà ông từng sử dụng trên chiến trường mấy chục năm về trước. Mỗi nước cờ của ông đều sâu xa và có Một tầm nhìn rộng lớn, làm cho Kỷ Dược Phàm không thể nào nhanh chóng quyết định được.

Mặc dù dáng vẻ của ông không khác biệt gì so với những người bình thường, nhưng chỉ cần quan sát một chút.

người ta sẽ dề dàng nhận ra sức khỏe của ông không còn như xưa.

Kỷ Thần Hi tiến vào phòng, nhìn thấy cảnh tượng này liền mỉm cười. Cô bước tới gần, đặt giỏ trái cây lên bàn rồi nói:"Ông ngoại, cháu đến thăm ông đây."

Kỷ Lão lập tức ngẩng đầu lên, mắt sáng lên khi nhìn thấy cô. Dù cơ thể có phần yếu ớt, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của ông, người ta vẫn cảm nhận được sự mạnh mẽ và kiên nghị. Ông không thể giấu nổi niềm vui, ánh mắt dịu dàng mà ông dành cho Kỷ Thần Hi khiến cô cảm thấy ấm áp. Ông đưa tay vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh như muốn cô ngồi xuống.

"Bé con vô lương tâm, cuối cùng cũng chịu đến thăm ông rồi!" Kỷ Lão nói, giọng điệu có chút hờn dỗi, nhưng không thể giấu được sự vui mừng khi thấy cô.


Kỷ Thần Hi mỉm cười, đáp:"Cháu xin lỗi, sau này sẽ chú ý, sẽ đến thăm ông thường xuyên hơn ạ."

Trong khi đó, Kỷ Dược Phàm thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng có người đến cứu cậu khỏi ván cờ này, vì đánh cờ cùng ông nội áp lực thật sự rất lớn.



Tịch Cảnh Dương bước lại gần, giơ giỏ trái cây lên: "Kỷ Dược Phàm, cậu muốn ăn không?" Nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt từ phía đối phương, anh đành im lặng, lắc đầu rồi bước vào nhà vệ sinh để rửa trái cây.

Phía bên kia, Kỷ Lão lại quay sang Kỷ Thần Hi, khuôn mặt ông trở nên nghiêm nghị hơn:"Hi Hi, mấy hôm nay ông nghe nói cháu chuẩn bị tham gia khóa huấn luyện quân sự đặc biệt phải không?"

Kỷ Thần Hi gật đầu:"Vâng, rạng sáng ngày mai, cháu sẽ đến địa điểm tập trung, trực thăng của quân đội sẽ đến đón cháu đi."

Kỷ Lão khẽ nhíu mày, mặc dù ông vẫn giữ vẻ ngoài khỏe mạnh, nhưng sức khỏe không thể giấu được sự hao mòn theo thời gian, đặc biệt là vấn đề về tim mà ông đang phải đối mặt. Ông khẽ thở dài, giọng điệu đầy lo lắng:"Làm gì có chuyện một cô gái như cháu tham gia cái khoá huấn luyện ma quỷ đầy khổ sở đó! Cháu phải nghĩ kỹ lại, đừng làm mệt thân mình. Khoá huấn luyện này không phải chuyện đùa đâu, bây giờ rút lui vẫn còn kịp đấy!"

Kỷ Thần Hi mỉm cười, vỗ nhẹ lên tay ông:"Ông đừng lo, cháu sẽ không sao đâu. Cháu muốn thử sức mình một lần, cũng muốn hiểu thêm về thế giới mà ông và các bác đã trải qua."

Kỷ Lão nhìn cô, trong mắt hiện lên một tia không yên tâm:"Không thể như vậy được! Cháu có biết sẽ phải trải qua những gì không? Đó không phải trò đùa đâu!" Giọng ông khẩn thiết, như muốn bảo vệ cô khỏi một thử thách quá SỨC.

Cô nhẹ nhàng đáp lại:"Ông đừng lo quá, khoá huấn luyện chỉ kéo dài một vài ngày thôi, cháu sẽ vượt qua được."

Cháu của ông dạo chơi trong rừng rậm cũng như đang trong sân nhà mà thôi, thật sự chẳng có gì đáng lo. Cùng lắm xui xẻo gặp trúng mấy trên nguy hiểm vượt biên. Nhưng mấy lời này làm sao cô dám nói với ông cụ, cô sợ ông phải thực hiện đại phẫu tim ngay trong hôm nay luôn mất.

Kỷ Dược Phàm - người bị chính ông cụ đưa vào danh sách của khoá huấn luyện đang đứng gần đó, nghe thấy cuộc trò chuyện này:"..."

Cháu gái là cháu, cháu trai thì không, nói thật thì cũng quen rồi.

Nhưng anh cũng thật sự lo lắng cho cô, nhưng cũng biết tính cách của Kỷ Thần Hi, nếu cô đã quyết, thì không ai có thể thay đổi được. Tuy nhiên, anh không thể giấu nổi sự lo lắng trong lòng. Anh thật sự không muốn một cô gái mỏng manh đến mức gió thổi còn có thể bay, phải chịu đựng những khổ cực không cần thiết.

Cuối cùng, Kỷ Dược Phàm bước lại gần ông nội và nói:"Ông nội, cháu và cô ấy cùng nhóm, cháu sẽ hỗ trợ cô ấy thật tốt, ông cứ yên tâm."

Kỷ Lão khẽ nhìn cậu, ánh mắt đượm vẻ bất đắc dĩ nhưng cũng không phản đối tiếp:"Dược Phàm, cháu là con trai, cháu phải bảo vệ chị gái cho tốt đấy, có biết chưa?
Bình Luận (0)
Comment