Song Trùng

Chương 89


"Khụ...Tiểu Kỷ...em cũng lớn rồi, chú ý chút." Tịch Cảnh Dương nhẹ giọng nhắc nhở.
Kỷ Thần Hi liền bĩu môi làm nũng:"Anh có biết, để có thể đi dạo phố cùng anh hôm nay, em phải vất vả thế nào không? Vậy mà giờ anh muốn em chú ý gì chứ?"
Tịch Cảnh Dương rủ mắt nhìn cánh tay mình vẫn bị ép chặt ở nơi m3m mại ấy, liền có chút mất tự nhiên.

Nhưng thật ra thì...anh cũng không bài xích nó lắm.
"Hửm? Sao vậy?"
Cô gái liền than thở:"Haizzzz, còn chẳng phải do hai tên đại ác bá ở nhà sao? Từ ngày hai tên đó biết em qua lại với anh, cứ mỗi lần em ra ngoài, dù là làm nhiệm vụ hay chỉ đi dạo, thì cứ y như rằng em sẽ theo anh chạy mất, gắn đủ thứ định vị lên người em! Hại em mất cả tiếng ngồi vô hiệu hoá đống định vị đó!"
Hai tên "đại ác bá" mà cô nhắc đến, một người là anh trai của cô, người còn lại là đứa em trai mà gia đình cô nhận nuôi từ nhỏ.


Thông qua những lời cô kể, anh cũng có thể biết được, quan hệ của ba anh em vô cùng tốt.
Tuy nhiên, cô cũng không kể quá nhiều về họ.

Mặc dù quan hệ hai người tiến triển rất nhanh, nhưng dù sao những người như bọn họ đều có rất nhiều bí mật không thể nói ra.
Vì hiểu được điều đó và tôn trọng đối phương, nên dường như quen nhau suốt năm năm qua, chưa từng có ai lên tiếng để thăm dò.

Nực cười nhất chính là, quen nhau ngần ấy năm, thậm chí đến tên đầy đủ của đối phương là gì, họ cũng không biết.
Dù có thể dễ dàng điều tra đối phương, nhưng cả Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi đều là hai người rất hiểu chuyện.

Trừ phi một trong hai người nói ra hay muốn hỏi gì, nếu không họ tuyệt đối không điều tra về người còn lại, mà lựa chọn tin tưởng lẫn nhau.
"Joe! Anh nhìn kìa! Là đậu phụ thối! A!!!! Không ngờ có thể nhìn thấy nó ở Nước R đó!" Kỷ Thần Hi trong thấy một cửa hàng nhỏ đang bán đậu phụ thối - một món ăn rất nổi tiếng ở Nước Z, nhưng khó nhìn thấy ở Nước R, thì vô cùng phấn khích mà kéo tay Tịch Cảnh Dương sang bên đó.
Nhìn dáng vẻ kích động của cô gái nhỏ, Tịch Cảnh Dương cảm thấy đáng yêu không thôi, không kiềm được mà nhoẻn miệng cười.
Cô khi làm việc và cô của ngày thường như hai con người hoàn toàn khác nhau vậy, một bên ác ma giết chóc lạnh lùng, một bên là thiếu nữ vui tươi năng động.
"Em kích động vậy làm gì? Chưa ăn bao giờ sao?" Cô dùng lực rất mạnh để kéo anh đi, Tịch Cảnh Dương không thể không lên tiếng hỏi.
"Ông chủ cho hai phần! Một phần siêu cay, một phần truyền thống!" Cô gái nhìn một lượt gian hàng nhỏ, sau đó liền lên tiếng gọi món.
Xong cô quay sang đáp lời anh:"Thật sự là lần đầu đấy! Từ nhỏ em đã sống ở đây rồi, vẫn chưa có cơ hội đến Nước Z lần nào."
Tịch Cảnh Dương hơi ngạc nhiên:"Anh cứ nghĩ gốc của em là người Nước Z!"
Kỷ Thần Hi vẫn đang hai mắt sáng rực mà nhìn ông chủ làm đậu phụ, vừa trả lời:"Cha em là người Nước R, em theo họ mẹ ở Nước Z, nhưng từ nhỏ vì một số vấn đề nên em không sống cùng họ, mà cùng anh trai gia nhập vào Zero."

"Cô gái, bạn trai cô đẹp thật đấy, cô cũng rất xinh, hai người thực sự rất xứng đôi đó!" Ông chủ gian hàng đậu phụ nhìn cặp trai xinh gái đẹp trước mặt, không khỏi cảm thán.

Kỷ Thần Hi liền ngượng chín mặt, nhưng cô chưa kịp giải thích thì người đàn ông đã vui vẻ nhận lấy hai túi đậu phụ từ ông chủ gian hàng, mỉm cười cảm ơn ông ta.
Cô gái liền trố mắt nhìn anh:"Anh không giải thích à?"
"Giải thích gì cơ?" Tịch Cảnh Dương hỏi ngược lại cô.
Kỷ Thần Hi:"Ông ấy hiểu lầm chúng ta là quan hệ đó!"
Tịch Cảnh Dương mở túi có vị siêu cay ra, lấy một miếng đưa lên miệng cô, Kỷ Thần Hi cũng rất tự nhiên mà ăn lấy.

Ngôn Tình Cổ Đại
"Nếu ông ấy hiểu lầm thì phải giải thích rồi." Anh vừa đút cô ăn, vừa trả lời.
Kỷ Thần Hi được ăn ngon liền không để ý gì nữa chỉ gật gật đầu đồng ý:"Phải đó, sao ban nãy anh lại không giải thích với ông ấy?"
"Ừm, chính vì vậy nên anh mới không giải thích." Chàng trai vẫn thản nhiên đút cô ăn.

"Phụtttt......khụ...khụ...khụ!!!" Đi được mấy bước, cô gái như nhận ra điều gì đó liền phun hết miếng đậu phụ đang ăn, ngồi ho liên tục.
Tịch Cảnh Dương bên cạnh vô cùng lo lắng mà vỗ nhẹ lưng cô:"Sao vậy? Em ổn chứ? Cần uống chút nước không?"
Kỷ Thần Hi đón lấy chai nước từ tay Tịch Cảnh Dương, một hơi uống gần nữa chai, cuối cùng cảm giác khó chịu ban nãy cũng biến mất, cô liền quay sang nhìn anh chấp vấn.
"Không giải thích? Ý anh là ông ta không hiểu lầm? Chúng ta có quan hệ đó từ khi nào vậy!!?"
Tịch Cảnh Dương liền bật cười, hoá ra cô vì chuyện này.

Anh liền quay người, dùng lợi thế chiều cao để áp chế cô.
"Vậy em nói...chúng ta không phải quan hệ đó...từ khi nào?"
...----------------....

Bình Luận (0)
Comment