Điều Giang Đồng đang nghĩ đến là một đứa trẻ mắc ung thư giai đoạn cuối mà anh từng gặp khi thực tập luân phiên các khoa ở bệnh viện. Đó là bệnh nhân đầu tiên anh tự tay cứu chữa, cũng là lần đầu tiên anh đối diện với cái chết một mình.
Vào những giây phút cuối cùng của cuộc đời, đứa trẻ ấy đã nói với anh: “Anh ơi… em muốn xem pháo hoa.”
Đứa trẻ đeo mặt nạ oxy, giọng nói non nớt nhẹ bẫng, tựa như một làn mây lặng lẽ trôi vào tai Giang Đồng.
Nghĩ đến đứa bé đó, anh không tránh khỏi chút buồn bã, viền mắt cũng vì thế mà ươn ướt.
Bước xuống khỏi vòng đu quay, Trần Tử Kiêm có vẻ hơi thất thần. Mấy lần Giang Đồng nói chuyện với hắn, nhưng hắn đều như chẳng nghe thấy.
“Cậu mệt lắm à?” Giang Đồng bật cười hỏi hắn.
“Vậy về khách sạn nghỉ thôi, dù sao tôi cũng đi mỏi chân rồi.”
Giang Đồng chậm rãi bước về phía trước, nhưng ngay trước khi họ rời khỏi khu vui chơi, Trần Tử Kiêm đột ngột dừng lại bên cạnh.
“Tôi nghĩ…” Hắn do dự một chút.
Giang Đồng còn chưa kịp hỏi “Sao thế?” thì một dòng người bất ngờ lướt qua.
Thì ra là pháo hoa vừa kết thúc, mọi người bắt đầu tản ra và đi về hướng này
Có ai đó vô tình va phải Giang Đồng, khiến anh loạng choạng ngã vào người Trần Tử Kiêm.
Nhưng lần này, anh lại cảm nhận được bàn tay Trần Tử Kiêm nhẹ nhàng đặt lên lưng mình giúp anh tựa vào bờ vai hắn.
Chiếc áo khoác của Trần Tử Kiêm vương đầy hơi lạnh ban đêm, nhưng ngay tại cổ áo lại phảng phất hơi thở nóng rực thuộc về hắn.
“Nếu rời khỏi một mối quan hệ không lành mạnh, quãng thời gian vui vẻ sẽ nhiều hơn một chút.”
“Đó là một điều tốt.”
Giang Đồng không hoàn toàn hiểu ý hắn, thoáng sững sờ một lúc.
Trần Tử Kiêm chắc chắn không biết về đứa trẻ trong bệnh viện, vậy thì hắn đang nói đến điều gì? Chẳng lẽ là Tống Dục?
Hắn biết chuyện anh và Tống Dục vừa chia tay sao?
Trong khoảnh khắc anh còn đang đờ người, Trần Tử Kiêm đã buông tay.
Giang Đồng theo bản năng hơi ngước lên nhìn hắn.
Giữa đám đông chật chội, có lẽ là để anh không bị lạc, Trần Tử Kiêm nắm lấy cổ tay anh.
Quãng đường ra khỏi khu vui chơi còn dài, họ không trò chuyện nữa. Vì dòng người chen chúc nên Giang Đồng hơi nghiêng người về phía hắn.
Lúc sắp đến cổng ra, anh nói: “Cuối cùng cũng ra được rồi.”
Trần Tử Kiêm ừ một tiếng, bàn tay ấm áp trượt xuống, nhanh chóng nắm lấy bàn tay lạnh cóng của anh.
“Đi đến bãi đỗ xe thôi.”
Hắn nói bằng giọng điệu bình thường, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước.
Giang Đồng cúi xuống, liếc nhìn đôi bàn tay đang nắm chặt, mãi lúc sau mới nhận ra… hình như mình bắt đầu có dấu hiệu sốt nhẹ rồi.
Bàn tay của Trần Tử Kiêm rất ấm, cũng lớn hơn so với tưởng tượng của anh, có thể hoàn toàn bao trọn lấy tay anh.
Vì đang bước đi, ngón cái của Trần Tử Kiêm thỉnh thoảng lướt qua phần hõm giữa ngón trỏ và ngón cái của anh, mang theo những tiếp xúc vụn vặt mà thô ráp.
Đến bên xe, Trần Tử Kiêm buông tay anh ra, Giang Đồng ngồi vào ghế phụ lái.
Hắn không chủ động lên tiếng, anh dựa lưng vào ghế, cũng không nói gì.
Trên đường trở về khách sạn, anh suy nghĩ về tất cả những chuyện đã xảy ra kể từ khi gặp lại Trần Tử Kiêm.
Anh nhớ lại từng việc một, nhưng điều quan trọng nhất là xem xét những lời nói và hành động của hắn, dù là vô tình hay hữu ý.
Nắm tay anh có nghĩa là gì? Là thích anh sao? Hay chỉ đơn thuần là một sự quan tâm giữa bạn bè?
Với kinh nghiệm làm người trưởng thành bấy lâu, anh cảm thấy chuyện này không thể đơn giản như vậy.
Nhưng mà… tại sao Trần Tử Kiêm lại thích anh được?
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, anh gần như không gặp lại Trần Tử Kiêm.
Mãi đến hôm nay, quãng thời gian xa cách giữa họ quá dài, quá xa khiến anh khó mà tin rằng tình cảm của Trần Tử Kiêm lúc này bắt nguồn từ quá khứ.
Vậy đó chỉ là do lần gặp gỡ tình cờ này thôi sao?
Tâm trí anh rối bời, trạng thái này kéo dài cho đến tận lúc họ về đến khách sạn.
Căn phòng phả ra hơi ấm dễ chịu, Giang Đồng và Trần Tử Kiêm đứng chen chúc trong huyền quan chật hẹp. Anh thay giày, tiện tay cởi luôn chiếc áo khoác dày cộp.
Chỉ có ngọn đèn nơi hành lang sáng lên, phần còn lại trong phòng vẫn chìm trong bóng tối. Giang Đồng xỏ dép bông, bước vào trong, theo trí nhớ bật công tắc đèn.
Khi anh quay lại, Trần Tử Kiêm vẫn chưa theo vào. Anh nghĩ, nếu nói một câu đơn giản để kết thúc ngày hôm nay, có lẽ cả hai sẽ cảm thấy tự nhiên hơn một chút. Vì thế anh nói: “Vậy tôi về phòng trước nhé.”
Quả nhiên, Trần Tử Kiêm không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu, chúc anh ngủ ngon.
Đóng cửa lại, Giang Đồng dựa lưng vào cửa, thở hắt ra một hơi.
Anh ngẩn người nhìn bàn tay của mình, dường như vẫn còn phảng phất hơi ấm của Trần Tử Kiêm.
Nhìn một lúc lâu, anh vỗ vỗ ngực, rồi nhảy hai bước lao thẳng lên giường.
—
Sáng hôm sau, Trần Tử Kiêm không gọi anh dậy. Vì vậy khi anh mở mắt ra, thời gian đã hơi trễ.
Anh liếc nhìn điện thoại, rồi lập tức lăn xuống giường, vội vàng mở cửa.
Ngoài phòng khách, Trần Tử Kiêm ngồi trên sofa, tay cầm một cốc nước.
Nghe thấy động tĩnh, hắn quay lại, chỉ liếc anh một cái rồi nhanh chóng nghiêng đầu đi.
“Ăn trưa xong, chúng ta sẽ đi mua đồ Tết.” Trần Tử Kiêm nói.
Anh không hiểu lắm tại sao hắn lại cố tình tránh ánh mắt mình, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ đáp một tiếng rồi đi vào phòng tắm ngay bên cạnh.
Tối qua anh vẫn có chút bất an, vì vậy mãi lâu sau mới ngủ được. Dù sáng nay thức dậy không sớm, nhưng cơ thể vẫn vô cùng mệt mỏi.
Giang Đồng chuẩn bị đánh răng, khi cầm bàn chải đưa lên miệng, anh mới nhìn thấy dáng vẻ của mình trong gương.
Bộ đồ ngủ của anh là loại lụa trơn màu trơn, mấy chiếc cúc phía trước chưa cài hết, cổ áo xộc xệch chẳng ra hình dáng gì.
Lúc này anh mới hiểu tại sao Trần Tử Kiêm lại quay mặt đi. Tốc độ đánh răng chậm dần lại, anh trợn to mắt nhìn bản thân trong gương.
Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu cho một buổi sáng kỳ quặc.
Lúc rửa mặt, anh cảm thấy có một chỗ trên cổ hơi đau. Sau khi rửa sạch xong, anh ghé sát vào gương soi nhưng không thấy gì, mãi đến khi đưa tay sờ thử, mới cảm nhận được một vết xước nhỏ phía sau gáy.
Chạm vào có chút đau, anh khẽ “a” một tiếng, rồi tự bật cười vì chính mình.
Anh ở trong phòng tắm khá lâu, đến khi định đi ra thì nghe thấy tiếng bước chân đã dừng ngay trước cửa.
Cánh cửa phòng tắm được làm bằng kính mờ, từ bên trong, anh có thể nhìn thấy bóng dáng của Trần Tử Kiêm bên ngoài.
“Chuyện gì vậy?” Trần Tử Kiêm hỏi.
“Không có gì.” Anh cũng bật cười, “Chắc bị cái gì đó cứa trúng thôi.”
Bên ngoài, Trần Tử Kiêm im lặng vài giây, anh vội bổ sung: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi, tôi không sao.”
Giang Đồng quay người mở cửa, Trần Tử Kiêm đứng ngay bên ngoài, cúi mắt nhìn anh.
“Vậy giúp tôi xem thử đi.” Anh giơ tay chạm vào gáy mình, quay người, cúi đầu xuống, để lộ một đoạn cổ trắng nõn.
Vết thương nằm sát phần cổ áo, Trần Tử Kiêm không nhìn rõ nên hắn đưa tay kéo cổ áo xuống một chút.
So với nhiệt độ trên người anh, đầu ngón tay của Trần Tử Kiêm lại nóng đến bất thường. Bất ngờ bị chạm vào, anh không khỏi khẽ run lên một cái.
“Vết xước nằm dưới cổ áo rồi.” Trần Tử Kiêm giải thích.
Lúc nói, hắn hơi ngẩng đầu, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của anh trong gương. Anh cúi đầu rất thấp, mái tóc đen mềm mại rũ xuống tự nhiên. Có lẽ vì vẫn chưa thực sự tỉnh ngủ, mí mắt hơi rũ, cả người trông lười biếng và thả lỏng.
Trần Tử Kiêm khẽ nuốt nước bọt. Hắn buông tay ra, cổ áo vì bị kéo xuống nên vẫn giữ nguyên trạng thái trễ xuống. “Tốt nhất cứ dán băng cá nhân vào.”
“Trong túi tôi có, để tôi lấy.”
Mỗi khi đi du lịch, anh thường chuẩn bị sẵn một ít thuốc men đơn giản phòng khi cần dùng.
Anh quay về phòng, tìm trong túi một lúc rồi lấy ra băng cá nhân.
Trần Tử Kiêm cũng từ phòng tắm đi qua, đứng ngay ngoài cửa phòng. Giang Đồng không tự dán được, đành đưa băng cá nhân cho hắn.
“Thật ra tôi thấy cũng không cần lắm…” Anh nói.
“Nhưng lát nữa cậu còn phải mặc quần áo, cổ áo có thể sẽ cọ vào. Hoặc cậu thử kiểm tra lại xem, có phải là do cổ áo nào đó cứa vào không.” Trần Tử Kiêm vừa nói, vừa xé bao băng cá nhân, cẩn thận đặt phần có thuốc lên vết thương.
Lớp băng chạm vào da, anh cảm thấy một làn hơi lạnh mát lan tỏa. Vì không nhìn thấy nên cảm giác lại càng rõ rệt hơn. Anh nhận ra Trần Tử Kiêm đang ấn nhẹ lên băng cá nhân, rồi tách hai bên lớp keo dán ra. Ngón tay hắn dừng trên gáy anh, khẽ nhéo một cái.
“Cảm ơn.” Anh cũng đưa tay sờ lên, xoay người lại thì bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Trần Tử Kiêm.
Cả hai lặng thinh trong giây lát, cuối cùng vẫn là Trần Tử Kiêm cúi đầu trước, chỉ vào chiếc áo len bị vứt trên giường.
“Hôm qua cậu mặc cái này à?”
“Ừ.” Anh cầm lên, “Hôm qua tôi mới mặc lần đầu, vẫn còn mới.”
Vải len trông khá mềm mại, Trần Tử Kiêm nhấc cổ áo lên, bóp nhẹ, chợt cảm nhận được có thứ gì đó hơi sắc bên trong. Hắn lật ra xem, hóa ra là mác áo.
“Chắc là do cái này cứa vào, mấy ngày tới đừng mặc nữa.” Trần Tử Kiêm nói.
Anh gật đầu đồng ý. Trần Tử Kiêm cũng không nán lại, tự giác rời đi, còn tiện tay giúp anh đóng cửa.
Căn phòng trở nên yên tĩnh. Trần Tử Kiêm nâng tay lên, khẽ đưa ngón tay lại gần mũi.
Trên đó phảng phất mùi thuốc của băng cá nhân, có lẽ còn vương chút mùi hương thuộc về Giang Đồng, rất nhạt.
Hắn nhớ đến làn da trắng nõn của anh, nổi bật hẳn khi đặt cạnh mu bàn tay ngăm màu lúa mạch của mình. Chỉ là chạm nhẹ khi dán băng cá nhân, vậy mà đã hằn lên một vệt ửng đỏ.
Bàn tay vẫn nắm chặt vỏ bao băng cá nhân chưa dùng đến, Trần Tử Kiêm siết một lát rồi mới mặt không cảm xúc bước tới thùng rác, thả nó vào.
Chương 19.2 – Không khí vì nụ hôn mà nóng lên (2)
—
Buổi trưa, Trần Tử Kiêm lái xe đưa Giang Đồng đi ăn đặc sản địa phương.
Khẩu phần ở đây rất lớn, họ cũng không gọi nhiều món, nhưng ăn vẫn khá vất vả. May mà buổi chiều phải đi bộ gần như cả quãng đường vì còn phải mua rất nhiều đồ.
Giang Đồng theo Trần Tử Kiêm dạo quanh vài khu chợ sầm uất. Hắn có nhiều kinh nghiệm sống, chỉ cần đi mua đồ cùng hắn thì anh không có khả năng bị lừa.
Họ chất hết đồ đã mua vào cốp xe. Vì tính cả Thương Hiểu Tinh và Từ Phi, cộng thêm A Thố và Dương Triệt rất có thể cũng sẽ đến ăn ké, nên cốp xe bị nhét đầy kín.
Lúc về đến khách sạn đã là chạng vạng tối, ánh sáng màu cam trùng hợp chia chiếc xe thành hai nửa: một bên là Trần Tử Kiêm đang chìm trong ánh hoàng hôn, bên còn lại là Giang Đồng trong bóng tối.
Nếu là mọi khi, vào giờ này, anh nhất định sẽ chủ động bắt chuyện với Trần Tử Kiêm vì không chịu được sự im lặng quá lâu. Nhưng giờ đây, anh bỗng dưng không biết nên nói gì.
Anh muốn hỏi Trần Tử Kiêm về chuyện nắm tay tối qua, liệu có ý nghĩa đặc biệt nào khác không, hay hắn vốn không xem đó là một dấu hiệu mập mờ. Nhưng những lời muốn nói nhất lại chẳng thể thốt ra được.
Từ nhỏ đến lớn, anh luôn có sự chấp nhất với sự thật, nhưng đồng thời cũng tự đặt ra muôn vàn rào cản cho chính mình.
Có lẽ vì sinh ra trong gia đình thương nhân, từ bé Đới Nguyệt Mạn đã dạy anh rằng con người không thể lúc nào cũng ích kỷ, ở bất cứ hoàn cảnh nào cũng nên cố gắng dung hòa mọi người. Cũng có thể vì trong mối quan hệ trước, anh đã tiêu tốn mười năm để rồi cuối cùng chỉ chứng minh một đáp án sai lầm. Anh đã học được một quy tắc thực tế của thế giới người lớn: để tránh bị tổn thương, con người ta nên giữ lại một phần, từ bỏ sự chân thành.
Thế nên dần dần, anh chẳng còn muốn suy nghĩ nữa. Tay anh đặt trên ba lô, lật qua lật lại món đồ trang trí hình con hươu.
Trên đường về khách sạn, họ đi ngang qua một con phố với rất nhiều quán bar. Anh biết nơi này có một loại bia đặc sản địa phương, thực ra ngay từ đầu anh đã rất muốn thử.
Vậy nên anh gõ nhẹ lên cửa kính xe, hỏi Trần Tử Kiêm: “Nhiều quán thế này, quán nào có bia ngon nhất?”
Hắn nhìn thoáng qua bên ngoài rồi đáp: “Không phải cậu không uống sao?”
“Nghe nói bia ở đây rất nổi tiếng.” Anh cười.
“Vậy tối tôi đưa cậu đi.” Hắn xoay vô lăng, rẽ vào một con đường khác.
Dù bia có nồng độ không cao, nhưng vì tửu lượng của anh không tốt, họ quyết định đi ăn tối trước.
Trong bữa ăn, Trần Tử Kiêm nhận một cuộc gọi từ Thương Hiểu Tinh.
Có vẻ là chuyện quan trọng nên khi nghe điện thoại, sắc mặt hắn không mấy dễ chịu, chỉ liên tục đáp “Ừm.”
“Hiểu Tinh và Từ Phi cũng đang ở đây.” Hắn nói.
“Họ sẽ qua chứ? Đông người càng vui mà.” Anh cười.
“Có qua, tôi bảo họ rồi.”
Ăn xong vẫn còn sớm, hai người ngồi trong xe đợi Thương Hiểu Tinh và Từ Phi.
Không biết hai người kia từ đâu chạy tới, vừa lao vào ghế sau xe đã thở không ra hơi, làm anh đang cúi đầu xem điện thoại giật nảy mình.
“Nghĩ tới chuyện sắp uống rượu, tụi tôi không lái xe qua luôn.” Thương Hiểu Tinh dựa vào ghế sau cởi áo khoác, còn chào riêng anh: “Bác sĩ Giang.”
“Hai cậu ăn chưa?” Anh hỏi.
“Ăn rồi,” Từ Phi đáp, “Ở nhà buồn quá, ăn xong Hiểu Tinh bảo hay qua tìm hai người chơi, dù sao mai hai người cũng về rồi.”
Thương Hiểu Tinh ngồi sau cười ngốc nghếch, Trần Tử Kiêm không nói gì, chỉ lặng lẽ khởi động xe. Xe vừa chạy được một đoạn, cửa sổ phía sau bỗng dưng bị kéo xuống, làm gió lạnh lùa vào khiến Thương Hiểu Tinh, người chưa mặc áo khoác, run bắn mình.
“Xin lỗi, trượt tay.” Trần Tử Kiêm áy náy giúp cậu ta đóng lại.
“Được lắm, Nhị ca, anh trượt tay đúng lúc ghê.” Thương Hiểu Tinh lập tức nhào qua ôm Từ Phi, rúc vào áo cậu ta.
Từ Phi bực bội vỗ lưng cậu ta: “Cậu không có áo chắc?”
Họ chọn một quán bar có ban nhạc biểu diễn trực tiếp. Khi đến nơi mới hơn chín giờ, ánh đèn trong quán mờ ảo, trên sân khấu nhỏ ở trung tâm, một ban nhạc đang trình diễn một ca khúc không quá ồn ào. Bàn ghế rất nhỏ nhỏ, từng nhóm ngồi xích lại gần nhau.
“Ngồi vào trong đi.” Trần Tử Kiêm nắm bả vai Giang Đồng, hướng anh vào trong chỗ ngồi.
Quán bật sưởi rất cao, dường như ngay cả không khí cũng loãng đi. Anh vừa ngồi xuống đã bắt đầu tháo khăn quàng và áo khoác.
Hôm nay anh không mặc chiếc áo len mới mua nữa, mà đổi sang một chiếc rộng rãi hơn. Trần Tử Kiêm nhận lấy áo khoác của anh cùng với của mọi người xếp vào giỏ đựng đồ.
Nhân viên phục vụ cầm một chiếc máy tính bảng đến đưa cho Giang Đồng trước. Nhưng anh không biết gọi món, nên lại đưa cho Trần Tử Kiêm.
Hắn gọi vài cốc bia và chút đồ nhắm, còn chọn thêm một ly cocktail cho mỗi người, rồi trả lại máy tính bảng.
“Lúc nãy bọn tôi định rủ A Thố đi cùng, nhưng cậu ấy bảo bố mẹ sắp về rồi.” Thương Hiểu Tinh uống ngụm nước chanh.
“Vậy tối mai là giao thừa, A Thố có đến không?” Anh hỏi.
Thương Hiểu Tinh nghĩ một lát rồi nói: “Chắc không đâu.”
Cả nhóm trò chuyện rôm rả, không lâu sau, nhân viên phục vụ mang rượu ra.
Mỗi ly cocktail đều có màu sắc khác nhau, Trần Tử Kiêm đẩy ly màu hồng đến trước mặt Giang Đồng.
Trong quán có người đang hát, nếu nói quá nhỏ sẽ không nghe rõ. Trần Tử Kiêm dường như cũng không muốn lên giọng, nên nghiêng người đến gần, nói bên tai anh: “Ly này độ cồn thấp.”
Giang Đồng gật đầu, nhấp một ngụm.
Vị cũng ngọt như màu sắc của nó vậy.
Khi đĩa hoa quả được mang lên, nhân viên phục vụ còn bưng thêm một phần kẹo hồ lô.
Mỗi xiên chỉ có vài viên, đều là các loại trái cây khác nhau.
“Nhị ca, anh gọi đấy à?” Từ Phi ngạc nhiên nhìn Trần Tử Kiêm.
“Ừm.” Hắn không nói gì thêm, chỉ gật đầu.
Mọi người đang uống rượu, anh cầm xiên hồ lô đầu tiên lên, cắn một viên.
Nó còn ngọt hơn loại bán ngoài phố, bên ngoài rõ ràng phủ lớp đường cứng, nhưng không hiểu sao trái cây bên trong vẫn ch.ảy nước, mang theo vị ngọt dịu.
Trong lúc không để ý, anh đã ăn hai xiên, lại cầm ly rượu của mình uống một hơi.
Thương Hiểu Tinh và Từ Phi vẫn đang trò chuyện, tốc độ uống cũng khá nhanh. Anh không nói nhiều, nhưng lại lắng nghe rất chăm chú.
Chỉ là nghe một hồi, mọi âm thanh xung quanh dần trở nên mơ hồ. Giang Đồng hơi choáng váng, theo phản xạ nghiêng về phía Trần Tử Kiêm, rũ mắt lẩm bẩm vài câu. Vì giọng anh quá nhỏ nên hắn không nghe rõ, đành nắm lấy bàn tay đang dừng giữa không trung của anh, hỏi: “Muốn nói gì?”
Anh lại lắc đầu, nhìn cổ tay mình bị hắn giữ lấy, rồi chống một tay vào khoảng trống trên sofa giữa hai người, ghé sát hắn nói: “Tôi buồn ngủ quá…”
Sofa quá mềm, tay Giang Đồng lún xuống, cơ thể thấp hơn một chút, trán tựa vào ngực Trần Tử Kiêm, mắt khép lại.
Anh cứ thế mà ngủ mất.
Trần Tử Kiêm cúi đầu nhìn người trong lòng, lòng bàn tay đỡ lấy gáy Giang Đồng, chạm vào mái tóc mềm mại của anh.
Chương 19.3 – Không khí vì nụ hôn mà nóng lên (3)
—
Mở mắt ra, Giang Đồng cảm thấy người nóng bức, khẽ cử động mới nhận ra trên người mình có một chiếc áo khoác. Anh co ro trong góc sofa, chậm rãi ngồi dậy.
Trong quán bar, người đã đông hơn trước nhiều, còn Thương Hiểu Tinh và Từ Phi vốn ở cạnh anh thì đã không thấy đâu.
“Hai người đó đâu rồi?” Giang Đồng mơ màng nhìn quanh, đôi mắt trong bóng tối sáng rực lên.
“Ra ngoài hóng gió rồi.” Trần Tử Kiêm cầm chiếc cốc rỗng mà Giang Đồng đã uống cạn sang một bên. “Đã hơn mười một giờ rồi.”
“Muộn thế à.” Giang Đồng nheo mắt, chống khuỷu tay lên đầu gối, lấy lòng bàn tay che mặt.
“Giang Đồng.”
Anh nghe thấy Trần Tử Kiêm gọi mình.
Giọng hắn rất trầm và khàn, dễ nhận ra đến mức dù bất cứ lúc nào, anh cũng có thể nghe ra ngay.
“Sao thế?” Giang Đồng ngẩng lên, giữa chân mày hơi nhíu lại, có chút nghi hoặc.
“Loại bia cậu muốn thử, cậu còn chưa uống một ngụm, sao đã say rồi?” Trần Tử Kiêm thản nhiên hỏi.
“Vậy à?” Giang Đồng cười nhạt, “Nhưng tôi vẫn muốn nếm thử một chút.”
Anh đưa tay lấy cốc, nhưng khi sắp chạm vào thì chiếc cốc đã bị đẩy ra.
“Đừng uống nữa.” Trần Tử Kiêm đứng dậy. “Tôi đi gọi một cốc sữa chua cho cậu.”
Giang Đồng nhìn theo bóng lưng hắn biến mất giữa đám đông, ngồi yên tại chỗ có chút mơ hồ.
Anh đợi một lát, ghế bên cạnh lõm xuống một chút, cứ ngỡ là Trần Tử Kiêm quay lại, nhưng lại ngửi thấy mùi nước hoa xa lạ.
Bên cạnh là một chàng trai trẻ, tay cầm ly rượu đầy.
“Bạn anh đi cả rồi, giờ chỉ có một mình sao?”
Nếu lúc tỉnh táo, Giang Đồng sẽ không để người này ngồi xuống. Nhưng lúc này phản ứng của anh có chút chậm chạp, câu nói đơn giản kia cứ quanh quẩn trong đầu mấy lần.
“Không phải một mình.” Giang Đồng khoanh tay, thể hiện rõ tư thế phòng bị.
“Vậy không muốn làm quen bạn mới à?” Người kia lại hỏi.
“Không.” Giang Đồng từ chối rất nhanh, chuẩn bị nói thêm vài câu để người này rời đi thì một bóng người tiến lên, nắm lấy tay chàng trai kia kéo ra.
Trần Tử Kiêm cao hơn cậu ta nửa cái đầu, trong tay vẫn cầm một bát sữa chua. Để tránh bị đụng vào, hắn giơ cao lên.
Khuôn mặt Trần Tử Kiêm vốn không hề dịu dàng, hắn chỉ lạnh nhạt liếc người kia một cái, cậu ta lập tức thức thời mà rời đi.
Một bát sữa chua đầy hạt được đặt trước mặt Giang Đồng.
“Cậu ta vừa nói gì với cậu?” Trần Tử Kiêm hỏi.
Hắn không có biểu cảm gì, nhưng giọng điệu lại khiến câu hỏi này trở nên quan trọng vô cùng.
Giang Đồng lắc đầu, cắn ống hút nếm thử sữa chua.
Nhiệt độ trong quán quá cao, có lẽ còn do hơi men, khiến Giang Đồng cảm thấy rất nóng, lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi.
Anh đẩy chiếc áo khoác đặt bên cạnh ra, nhưng chất vải quá mềm, vừa buông tay, nó lại phồng lên, phủ lên người anh. Giang Đồng khó chịu nắm lấy mép áo, đang suy nghĩ xem nên làm gì thì ngón tay bị người khác nắm lấy, nhẹ nhàng gỡ ra.
“Cậu đang hơn thua với một chiếc áo đấy à?” Trần Tử Kiêm vòng qua người anh, nhặt chiếc áo khoác lên, đặt lại vào giỏ đựng đồ, rồi giải thích: “Cậu ngủ, tôi sợ cậu lạnh.”
“Biết rồi…” Giang Đồng chậm rãi gật đầu, tiếp tục uống sữa chua.
Trần Tử Kiêm ngồi bên cạnh Giang Đồng, ánh mắt hướng về sân khấu xa xa, ánh đèn chiếu nhàn nhạt lên mặt hắn.
Vì ngồi quá gần, hai người áp sát đùi vào nhau, nhiệt độ như một đốm lửa nhỏ.
Lần này Giang Đồng không còn thấy khó chịu nữa, chỉ là lại bắt đầu nghĩ đến những điều vẫn chưa rõ ràng.
Giọng nữ ca sĩ rất nhẹ nhàng, rất êm tai, nhưng Giang Đồng hoàn toàn không nghe vào, chỉ vô thức nhìn nghiêng khuôn mặt Trần Tử Kiêm, cho đến khi ánh mắt hai người chạm nhau.
“Nhìn gì đấy?” Trần Tử Kiêm hỏi.
Thấy anh không trả lời, hắn cũng không truy hỏi.
“Không uống sữa chua nữa à?”
“Uống mà.” Giang Đồng cúi đầu ngậm ống hút, nhưng ánh mắt vẫn dừng trên người Trần Tử Kiêm, đôi môi và gò má đỏ bừng.
Trần Tử Kiêm không chớp mắt, dùng ngón tay chạm nhẹ lên vành tai Giang Đồng, rồi giống như trong những bộ phim quay chậm, từng chút một nghiêng người về phía anh.
Khác với lần trước trong xe tối đen, lần này Giang Đồng nhìn thấy Trần Tử Kiêm đến gần, nhưng vẫn ngoan ngoãn không hề tránh né.
Khuôn mặt của hai người hơi lệch nhau, đây là một tư thế thích hợp để hôn.
“Có người đang nhìn.” Ngón tay Trần Tử Kiêm đặt lên má Giang Đồng.
Giọng hắn lẫn trong tiếng nhạc, rất khẽ rất nhẹ, Giang Đồng nhìn môi hắn mấp máy mới hiểu hắn đang nói gì.
“Ai?” Giang Đồng hỏi.
Ống hút trong miệng bị anh cắn bẹp, chìm xuống đáy ly.
Hơi thở của Trần Tử Kiêm phả lên chóp mũi Giang Đồng, lẫn cả mùi rượu cay nồng: “Người vừa rồi.”
“Ồ…” Giang Đồng mơ màng đáp lại, ánh mắt trong ánh sáng mờ ảo miêu tả từng đường nét trên gương mặt Trần Tử Kiêm.
Đầu anh đau, người cũng lâng lâng, hơi thở của Trần Tử Kiêm khiến anh càng say hơn. Anh không hiểu lắm “người kia đang nhìn” thì có liên quan gì đến việc họ kề sát nhau, chỉ cảm thấy Trần Tử Kiêm là một người rất mâu thuẫn, miệng nói chuyện quan trọng, nhưng hành động và giọng điệu lại không quá để tâm.
“Cậu cũng say rồi.” Giang Đồng nói một câu khẳng định.
Trần Tử Kiêm phủ nhận: “Tôi không say.”
Dù hắn đã sát gần Giang Đồng đến mức này, nhưng thực ra giữa họ vẫn chưa có tiếp xúc da thịt, chỉ có hơi thở giao thoa, một hơi hít vào một hơi thở ra, giống như hai trái tim đập không cùng nhịp.
Giang Đồng nghĩ, là do không khí ở đây quá ngột ngạt, là do rượu ở đây dễ khiến người ta say, là do nhạc và đèn quá mập mờ.
Anh dần không dám nhìn thẳng vào mắt Trần Tử Kiêm nữa, khi rũ mắt xuống, hàng mi dài không ngừng run rẩy, tiết lộ nhịp tim dồn dập lúc này.
Nhưng Trần Tử Kiêm không giống những lần trước mà lễ phép rời đi nữa, hắn cũng cụp mắt, lòng bàn tay bọc lấy bàn tay đang siết chặt của Giang Đồng.
“Ngon không?” Trần Tử Kiêm tách từng ngón tay của anh, chậm rãi lướt xuống từng ngón.
“Hả?” Giang Đồng cảm thấy mình không phát ra nổi âm thanh, cổ họng dường như bị bàn tay Trần Tử Kiêm chặn lại, khiến anh không thể mở miệng.
Trần Tử Kiêm nâng mắt nhìn anh, ánh nhìn dừng lại thoáng chốc trên đôi môi Giang Đồng.
Đôi mắt có thể nói chuyện, khi bị Trần Tử Kiêm nhìn như vậy, Giang Đồng có cảm giác mình đang hoàn toàn tr.ần tr.ụi trong mắt hắn, như ly sữa chua trong tay sắp bị anh làm cho nóng chảy, nước đọng thành giọt, chậm rãi chảy xuống da.
Trần Tử Kiêm không tiến thêm nữa, nhưng Giang Đồng lại cảm thấy hắn đang từng chút một xâm phạm ranh giới của mình.
“Nhị ca.” Không hiểu sao anh lại gọi theo cách mà mọi người hay gọi hắn.
“Ừ.” Tay Trần Tử Kiêm khựng lại, ngón tay đặt trên mu bàn tay anh dừng một thoáng rồi rời đi.
Không khí cuối cùng cũng lưu thông trở lại. Giang Đồng chớp mắt nhanh, cố kiểm soát hơi thở của mình.
Trần Tử Kiêm cầm lấy ly rượu của mình trên bàn, ngón tay chạm vào miệng ly.
Trên sân khấu, ca sĩ đang hát:
“Những lời muốn nói, lại chẳng thể nói ra…”
“Đôi lúc tôi nghi ngờ, phải chăng chỉ mình tôi là kẻ ngốc…” ¹
Ký ức của Trần Tử Kiêm quay về ngày kết thúc cách ly thẩm tra.
Điện thoại có thêm rất nhiều tin nhắn, tin đầu tiên hắn mở là của Giang Đồng, nói rằng anh đi ăn với A Thứ.
Còn chưa kịp trả lời, tin nhắn của A Thố đã tới tấp gửi đến.
A Thố: 【 Nhị ca, thương anh ghê. 】
A Thố: 【 Dù hai người là bạn học, nhưng dù sao cậu ấy cũng có một người yêu cũ đấy. 】
A Thố: 【 Bác sĩ Giang từng yêu đương lâu như vậy, giờ muốn bắt đầu lại chắc chắn không dễ đâu. 】
Trần Tử Kiêm mất một lúc mới dần hiểu ra vấn đề.
Giang Đồng không phải kiểu người chủ động chia sẻ chuyện này, có lẽ là do A Thố và bọn họ hỏi đến.
Trần Tử Kiêm nghĩ.
Hắn khoác áo, kéo Thương Hiểu Tinh và Từ Phi đang mơ màng vì mệt dậy.
“Tối nay về luôn, tôi lái xe.”
Tiếng hát bên tai dần rõ hơn, tràn vào tai Trần Tử Kiêm, khiến hắn khó mà bỏ qua.
“Yêu không ghen tị, không liều lĩnh, không đòi hỏi…”
“Chẳng liên quan đến sự hồi đáp của anh, nhưng mãi chẳng dừng lại.” ²
Điện thoại trên bàn liên tục rung lên, nhưng vì tiếng nhạc quá ồn, Trần Tử Kiêm không nghe thấy. Một lúc sau, Giang Đồng chạm vào tay hắn, nhắc có điện thoại gọi đến.
“Tôi ra ngoài nghe.” Trần Tử Kiêm cầm điện thoại đứng lên, lách vào đám đông.
Người gọi tới là Từ Phi, cậu ta nói Thương Hiểu Tinh uống nhiều quá, họ đã về khách sạn trước.
Trần Tử Kiêm đáp “biết rồi” rồi cúp máy, đứng dưới mái hiên hứng gió lạnh.
Đèn trên bảng hiệu quán rượu hắt xuống theo mái nhà. Trần Tử Kiêm ngẩng đầu, lúc này mới nhận ra không biết từ bao giờ tuyết lại bắt đầu rơi. Hắn đứng một lát, cảm thấy có chút lạnh, nhưng cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Chuông gió trên cửa quán khẽ vang lên mấy tiếng, nhưng hắn không quay đầu lại.
“Không lạnh à?” Giọng Giang Đồng đã hơi khàn.
Anh rụt cổ lại, đứng cạnh Trần Tử Kiêm.
Trần Tử Kiêm nghiêng đầu nhìn anh, chau mày kéo cổ áo anh lên.
“Vừa rồi là Từ Phi gọi cho tôi, họ về trước rồi.”
“Ồ.” Giang Đồng hít mũi, hai tay nhét vào túi áo, “Được rồi.”
“Vậy chúng ta cũng đi chứ?” Trần Tử Kiêm hỏi.
“Ừ.” Giang Đồng mỉm cười.
Trần Tử Kiêm: “Để tôi gọi tài xế hộ.”
Xe đậu ở bãi đỗ ngoài trời, phải đi một đoạn mới tới nơi. Trời lạnh như vậy, Trần Tử Kiêm không muốn để Giang Đồng đi theo, bèn vỗ vai anh: “Cậu chờ ở đây, tôi ra lấy xe.”
“Không sao đâu.” Giang Đồng nói, “Đi cùng đi.”
Trần Tử Kiêm hơi do dự, rồi mới nói: “Được thôi.”
Vì tuyết rơi, lại không mang ô, Trần Tử Kiêm tiến lại gần Giang Đồng, kéo mũ áo khoác trùm lên đầu anh.
Chiếc mũ rất to và sâu, đủ để bao trọn cả đầu anh. Tóc trên trán Giang Đồng bị ép xuống, gần như che khuất tầm nhìn.
“Tóc tôi dài quá rồi, về phải cắt bớt thôi.” Giang Đồng giơ tay làm động tác cây kéo, giả vờ cắt một nhát.
“Ừ, tự cắt à?” Trần Tử Kiêm bật cười, đặt tay lên gáy anh, nhẹ nhàng lắc lắc.
Giang Đồng cũng ngoan ngoãn cúi đầu cười theo. Cười xong, anh ngẩng mặt lên, đẩy nhẹ hắn: “Đi thôi.”
Con phố rất hẹp, hai người lại mặc đồ dày, chỉ có thể đi sát vai nhau.
Tuyết rơi rất dày, đến khi lên xe, quần áo hai người đã lấm tấm những bông tuyết trắng xóa.
Trần Tử Kiêm đóng cửa ghế sau, lách cách cởi áo khoác ra.
Tài xế hộ còn một lúc nữa mới đến, trong xe bỗng trở nên yên tĩnh. Giang Đồng tựa lưng vào ghế, ngón tay xoắn lấy vạt áo.
Lần này không phải vì bồn chồn, mà là vì thứ khác.
Ánh mắt anh vô định rơi xuống trong xe, cảm thấy có rất nhiều điều muốn nói, nhưng chẳng thể sắp xếp rõ ràng, đành nghĩ thôi đợi tỉnh táo hơn chút nữa rồi nói sau.
Bãi đỗ xe rất tối, cửa sổ đã đóng kỹ, ngay cả tiếng tuyết rơi ngoài kia cũng nhỏ đi nhiều.
Không có ai đi ngang qua, nơi này giống như một không gian kín đáo.
Đầu gối hai người chạm vào nhau, nhưng cánh tay lại có một khoảng cách.
Nếu phải hồi tưởng lại, Giang Đồng cũng khó mà nhớ nổi rốt cuộc chuyện sau đó xảy ra thế nào.
Anh chỉ biết mình chống tay lên ghế, Trần Tử Kiêm nhìn sang, chậm rãi nghiêng người, tới gần, gần hơn.
Hắn đưa tay nâng mặt anh, lòng bàn tay thô ráp chẳng làm anh tỉnh táo hơn chút nào.
Theo động tác ấy, Giang Đồng ngẩng đầu, cảm nhận hơi thở nóng hổi phả tới. Anh hơi hé môi, Trần Tử Kiêm tiến lại gần, dễ dàng chiếm lấy hơi thở và quấn lấy môi anh.
Không gian chật hẹp trong xe dần nóng lên vì nụ hôn, tiếng nước khi môi lưỡi quấn quýt trở nên rõ ràng.
Giang Đồng ôm lấy cổ Trần Tử Kiêm, nhắm mắt, vì thiếu dưỡng khí mà quấn chặt lấy hắn, nhưng anh đã say nên tay không có sức, chỉ có thể lỏng lẻo tựa vào vai hắn.
Xúc cảm vì cồn mà trở nên nhạy cảm hơn, Giang Đồng mềm nhũn trong lòng hắn. Trần Tử Kiêm cắn môi anh, lướt qua đầu lưỡi, tay giữ lấy eo anh mà siết chặt. Khi tách nhau ra, Giang Đồng vẫn còn há miệng thở d.ốc, trong mắt như phủ một tầng sương mờ.
Đột nhiên, có người gõ vào cửa sổ ghế lái. Là tài xế hộ vừa đến.
Trần Tử Kiêm lập tức kéo Giang Đồng vào lòng mình, lồng ng.ực khẽ phập phồng, tim vẫn còn đập dồn dập. Hắn nuốt khan một cái, rồi mới nói: “Vào đi.”
【 Lời tác giả 】
¹ ² Đều là lời bài hát Duy Nhất phiên bản của Đặng Tử Kỳ.
Duy Nhất vang lên, nước mắt rơi xuống…