Spider

Chương 14

Đàm Giám5

Ngày Hạ Tiểu Xuyên xuất viện, Đàm Giám ở chợ bán thức ăn cò kè mặc cả với ông lão bán gà, y nói con gà tơ này sao lại đắt như vậy, tuần trước còn không đến giá này.

Ông lão nói, tuần lễ trước là khi nào rồi? bây giờ mỗi ngày thế giới đều thay đổi, người trẻ tuổi à, không chừng chiến tranh thế giới lần thứ ba cũng sắp diễn ra rồi nha. Một quả bom nguyên tử bay đến, cậu còn ăn gà được ư? Có ăn thì tranh thủ mua ăn đi.

Đàm Giám nghĩ đệt, năm nay đến ông lão bán gà ở chợ cũng hiểu rõ tình hình thời sự như vậy, mấy đồng điền mà đã lôi chiến tranh thế giới ra, nếu không bỏ tiền chỉ sợ địa cầu sẽ nổ tung.

Từ chợ thức ăn đi ra, trong tay mang theo con gà tơ đã giết mổ sạch sẽ, Đàm Giám lại rẽ vào tiệm thuốc, đương quy nhân sâm cẩu kỷ… và vân vân lấy một bao, chuẩn bị hầm gà cách thủy.

Điện thoại di động bắt đầu vang lên, Đàm Giám miễn cưỡng lấy một tay móc ra, liếc nhìn dãy số, dùng bả vai kẹp điện thoại, lệch đầu sang một bên, vừa đi vừa nói chuyện: “mẹ, có chuyện gì ạ?”

“tiểu Giám, hôm nay con có thời gian về nhà ăn cơm không?”

“sao vậy ạ?”

ở đầu dây bên kia trầm mặc một hồi, sau đó mới nói: “Chú Ba của con đã về, còn nữa, tạm thời đừng mang Hạ Tiểu Xuyên đến.”

Đàm Giám cúp điện thoại liền chạy đến nhà bố mẹ, leo lên lầu bảy, vừa vào cửa liền mệt không thở nổi, trong tay còn cầm con gà tơ cùng túi nhựa đầy đồ ăn.

Mẹ của y nhận đồ vật trong tay vừa nói: “Tiểu Giám, con còn mua thức ăn mang đến làm gì, trong nhà đều có sẵn rồi.”

Đàm Giám không nói lên lời, thực ra chỗ kia là chuẩn bị hầm cách thủy cho Hạ Tiểu Xuyên ăn.

Y liếc nhìn chú Ba của mình, trầm mặc ngồi trên ghế salon, sắc mặt xanh trắng, gầy như quỷ dữ. Đàm Giám nhỡ tới Lăng Lợi, rõ ràng tuổi tác so với chú Ba không khác lắm, lại được chăm sóc như mới ba mươi tuổi. Nhưng chú Ba thì sao? So với cha y còn già hơn cả mười tuổi.

Hai vợ chồng này, hoặc là cùng biến mất, hoặc là cùng trở về, thật là ăn ý.

Đàm Giám đến phòng bếp giúp đỡ mẹ y, một mặt hỏi: “chú ba trở về lúc nào vậy mẹ?”

Mẹ y than thở: “Hai ngày trước vừa về, năm đó thiếu nợ người ta, sợ bị đòi nợ vẫn trốn ở nhà ông bà con không dám xuất hiện, cuối cùng vẫn bị người phát hiện ra, đã xảy ra chuyện.”

Đàm Giám giật mình: “Gặp chuyện không may? Chú xảy ra chuyện gì?”

Mẹ y nói: “bọn người đòi nợ chặn chú ấy ở nhà ông bà, ông con nói chú không về, đối phương liền mắng lên, còn đẩy ông con ngã trên đất, chú Ba tính nóng nảy, lao tới lấy đao chém người.”

Đàm Giám hít vào một ngụm khí lanh: “Đã chết?”

Mẹ y nói: “không chết, nằm viện. Nhưng mà người chú chém kia, dĩ nhiên là cháu trai của cục trưởng cục thuế vụ, người ta nổi giận buông lời nói không cho chú ba con vào tù thì không xong.”

Đàm Giám thoáng bối rối: “Đến cùng chú Ba chém người ta thành thế nào? Chẳng lẽ biến người ta thành tàn phế?”

Mẹ y than thở: “CHém thành bộ dạng gì nữa, còn không phải là dựa vào một tờ giấy chứng nhận của bệnh viện sao? Bất kể nói thế nào, tội danh cố ý đả thương người là không thoát được. Thực sự có người muốn chỉnh chú ấy, tình tiết phán nghiêm trọng một chút, chú con còn không phải là vào tù vài năm nữa sao!”

Đàm Giám nói: “nghiêm trọng như vậy? Cùng lắm bồi thường tiền thuốc men nhiều một chút không được sao?”

Mẹ y cười khổ: “Ai bảo chú ấy chọc vào người không thể chọc?”

Ăn một bữa cơm, quả thực chẳng có vị gì. Đàm Giám lường trước trong những năm này chú Ba một mình trốn ở bên ngoài, không có chút tăm hơi, thời gian nhất định cũng gian nan. Năm đó chú nghiện thuốc, công ty cũng vỡ nợ, gia đình cũng mất, nghe nói vì trốn nợ phải chạy đến Hải Nam — đúng rồi, không biết chú đã cai thuốc chưa? Bất quá nhìn chú cũng chịu được năm năm, chắc là bỏ rồi đi?

Chú y không nói lời nào, chỉ nói khi mình ở Hải Nam bị người đưa vào trại cai nghiện, cưỡng chế cai thuốc, chú nói đấy là một cô gái tốt, một cô gái rất tốt. Chính mình trở về lần này vốn định thăm cha mẹ, anh trai chị dâu, còn có Tiểu Xuyên nữa, kết quả lại gây thêm chuyện.

Đàm Giám nghĩ chú y đang yêu người phụ nữ kia? Năm đó khi chú ly hôn với Lăng Lợi, gọn gàng mà linh hoạt, nửa phân tình cũng không lưu lại, bây giờ lại nảy sinh tình cảm với người phụ nữ khác, thần sắc lại điềm mật, ngọt ngào lại áy náy. Một người đàn ông gặp được một nửa khác của mình, chính là như vậy sao?

Cha Đàm Giám vẫn thở dài, Đàm Giám nghĩ, những năm gần đây ông cũng vẫn một mực cảm thấy áy náy với chú ba chứ? Đến bây giờ y vẫn không thể tưởng tượng, năm đó bố của y vậy mà lại quan hệ với em dâu, còn sinh ra một thằng con trai! Hình tượng người cha, hình tượng người đàn ông phản bội vợ cùng người phụ nữ khác yêu đương vụng trộm, cả hai đều không thể gắn với nhau, Đàm Giám cảm thấy mình không thể chịu đựng được.

“Tiểu Giám.” Chú ba cẩn thận mở miệng. “Tiểu Xuyên vẫn ổn chứ?”

Tay cầm đũa của Đàm Giám run một chút, trấn định lại nói: “Rất tốt… nó lên đại học.”

Rốt cục chú ba y lộ ra một dáng tươi cười: “Thật sao? Vậy coi như không tệ… ta rất xin lỗi đứa nhỏ này, may mắn mà những năm này có cháu chiếu cố nó — Tiểu Giám, đừng nói cho Tiểu Xuyên ta đã quay về, loại cha vừa bỏ rơi nó lại vừa đi tù này, nó không nhận cũng vậy.”

Nội tâm Đàm Giám phát khổ một hồi, đành phải cúi thấp đầu ăn cơm.

Y nhớ Lăng Lợi có nói qua bà thực xin lỗi Hạ Tiểu Xuyên, chú Ba nói chú thực xin lỗi Hạ Tiểu Xuyên, cha của y cái gì cũng chưa nói, hay là không dám đối diện với Hạ Tiểu Xuyên — còn có ai không nợ cậu nữa không? Hạ Tiểu Xuyên lấy tên Đàm Giám xăm trên người mình, Hạ Tiểu Xuyên từng nói qua, cậu thầm muốn cùng y sống cùng một chỗ, thì ra trên thế giới này có lỗi với cậu nhất, vẫn là mình.

Vì vậy y lại nghĩ đến Lâm Hàn, Đàm Giám rũ mắt xuống, mặc kệ có cố ý hay không, vì sao người nợ đối phương nhiều nhất vẫn là y? Bởi vì y không chịu yêu? Vậy nếu yêu, há sẽ không nợ thêm nữa ư?

Đàm Giám cơm nước xong xuôi về nhà, nhớ đến còn chưa đi đón Hạ Tiểu Xuyên xuất viện! Toàn thân chảy mồ hôi lạnh, vội vàng gọi điện cho Kiều Tấn Vi, Kiều Tấn Vi nói, tôi đã đưa cậu ấy về rồi, cuối cùng anh còn nhớ đến chuyện này nữa à!

Đàm Giám nói, nhà của tôi gặp chút chuyện, chậm trễ.

Kiều Tấn Vi kinh ngạc một chút, nhà của anh gặp chuyện gì?

Đàm Giám nhớ dường như trong nhà Kiều Tấn Vi cũng có chút địa vị, không biết có thể dọn dẹp chuyện này hay không?Vì vậy liền nói với hắn, chỉ là không nói là chú ba của y, chỉ nói là một người thân thích.

Kiều Tấn Vi trầm ngâm một chút, việc này nói lớn thì lớn nói nhỏ thì nhỏ, tìm người có quan hệ là được rồi.

Đàm Giám thất vọng nói, tôi đi nơi nào tìm quan hệ?

Kiều Tấn Vi nói, tôi tìm cách giúp anh.

Đàm Giám thấp giọng nói, vậy thì làm phiền cậu.

Kỳ thật từ trước đến nay Đàm Giám không muốn nhất là làm phiền người khác, nhưng y thật sự không quen người nào có thế lực. Kiều Tấn Vi thì sao, miễn cưỡng cũng coi như là người quen chứ? Chuyện này không coi là rắc rối nhỏ, hắn thực sự muốn giúp Đàm Giám, Đàm Giám còn thật sự không biết nên cảm ơn thế nào.

Đàm Giám nhớ đến Trần Diệp, Hạ Tiểu Xuyên dường như nhắc qua trong nhà Trần Diệp rất có quyền lực — vào cái ngày Trần Diệp uống say còn nói cha hắn muốn đem đất trống ở viện dưỡng lão bán cho hộp đêm, thoạt nhìn thì nhà Trần Diệp cũng có thế lực nhỉ? Không biết có lớn hơn cục trưởng cục thuế vụ không?

Ý nghĩ này lóe lên, Đàm Giám cười tự giễu, đệt, chuyện khỉ gì vậy, xảy ra chuyện mới nhớ tới hắn, mẹ nó thật ti tiện!

Hai ngày sau, Kiều Tấn Vi gọi điện tới hỏi Đàm Giám người thân phạm tội kia tên gì, Đàm Giám thân trọng nói, sau đó lòng đầy hi vọng hỏi: “Cậu có biện pháp rồi sao?”

Kiều Tấn Vi nói: “Tự nhiên sẽ có người giúp anh dọn dẹp chuyện này, làm xong tôi sẽ nói cho anh biết người đó là ai.”

Đàm Giám để điện thoại xuống, y mơ hồ đoán được Kiều Tấn Vi nói tới ai, y nghĩ mình không đi cầu hắn, việc này đều là Kiều Tấn Vi ra mặt, mình có thể làm như không biết.

Ít nhất tạm thời có thể làm như không biết.

Trở về nhà, Hạ Tiểu Xuyên tắm rửa, nằm trên ghế salon xem tivi. Cậu không biết cha mình đã trở về, càng không biết cha mình gặp phải lao ngục tai ương nên nằm xem tivi thấy vui cười ha ha.

Đàm Giám ngồi xuống bên cạnh cậu, thuận tiện cầm một tờ báo, Hạ Tiểu Xuyên nhìn qua “Ồ” một tiếng, tiện miệng nói: “Cha Trần Diệp lại lên báo à?”

Đàm Giám giật mình: “ở đâu?”

Tay Hạ Tiểu Xuyên chỉ tiêu đề trên báo “Hội nghị lần thứ 5 về tổ chức về tăng cường đảng viên trong sạch hóa bộ máy nhà nước.”, nói: “Đây này, Trần Lập Tường nha.”

Đàm Giám ăn một kinh ngạc lớn: “Cha của hắn là Trần phó thị trưởng?”

Hạ Tiểu Xuyên còn giật mình hơn y: “Giờ anh mới biết? Tôi nghĩ anh đã sớm biết rồi.”

Trong tay cầm tờ báo của Đàm Giám toát đầy mồ hôi, y nghĩ trách không được trách không được, lúc trước Kiều Tấn Vi nói bọn hắn tất cả đều là giúp thiếu gia ăn chơi…

Hạ Tiểu Xuyên còn nói: “Bất quá bây giờ tôi cũng thấy bực mình, Kiều Tấn Vi nói tôi vốn không nên đi chọc giận hắn, nói đúng lắm, tôi xong rồi, còn chọc vào một người đàn ông bối cảnh phức tạp như vậy? Tôi muốn tiền, tự nhiên có người còn nhiều tiền hơn hắn, tôi muốn tình, đây không phải quá nực cười sao? Nếu như chỉ vì sự thoải mái trên giường, tìm người khác ở đâu chẳng được?”

“Kiều Tấn Vi không phải giới thiệu hai người quen nhau sao, sao hắn còn nói những câu này?”

“Hắn chỉ giới thiệu bọn tôi quen biết, hơn nữa vốn dĩ Trần Diệp đã không có hứng thú với đàn ông, là tôi dụ hắn — đệt! Mẹ nó thật hối hận!”

Đàm Giám cười rộ lên, nói: “Cậu chơi với hắn không xảy ra chuyện gì, hối hận gì chứ?”

Hạ Tiểu Xuyên cười lạnh: “Anh biết tôi hối hận cái gì, Đàm Giám.”

Đàm Giám trầm mặc không nói.

Y nghĩ sao Kiều Tấn Vi không nói với y không nên đi chọc Trần Diệp? Là biết rõ y sẽ không động lòng, hay là biết rõ Trần Diệp thật sự thương y?

Chọc không được chọc không được…. trong nội tâm Đàm Giám nói, chỉ cần là đàn ông, tất cả đều không chọc vào được. năm đó Lâm Hàn cũng đã nói rồi, cái thứ như đàn ông này, không thể chạm vào!

Một tuần sau, mẹ Đàm Giám lại gọi điện thoại đến nói: “Thật là lạ, chú ba con vậy mà lại không sao, cháu trai cục trưởng cục thuế vụ gọi điện tới nói thì ra chú ba con là bạn của con trưởng Trần thị trưởng — Tiểu Giám, hắn nói đúng là công tử của Trần thị trưởng à?”

Đàm Giám nuốt nước miếng, chật vậy nói: “Con đâu biết?”

“Chú ba con cũng không hiểu, nhưng mà không sao thì tốt rồi, người kia nói đều là hiểu lầm, chúng ta bồi thường tiền, việc này liền kết thúc. Hỏi cha con, cha con cũng nói chưa bao giờ biết cái gì Trần thị trưởng, không phải bạn của con chứ?”

Đàm Giám nói: “Con thật sự không biết.”

Mẹ y nói: “Việc này thật kỳ quặc, aii, chẳng lẽ là chú ba con gặp may mắn, bị nhầm thành người khác?”

Đàm Giám nói: “Nhưng là không sao rồi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy.”

Mẹ y nói: “Cảm thấy lo lắng, nhỡ đâu cuối cùng người nọ phát hiện là nhầm người, lại làm ầm lên thì sao?”

Đàm Giám an ủi nói: “Chắc không đâu, chú ba không phải nói sẽ đi sao? Đi là hết chuyện. đúng rồi, lúc nào gọi Tiểu Xuyên về gặp chú ba?”

Mẹ y bất đắc dĩ thở dài: “Chú ba con cảm thấy không còn mặt mũi gặp nó, nói định đứng ngoài trường học nhìn nó là tốt rồi, Con nói xem vất vả lắm mới về, lại không dám đi gặp con mình, còn lén lén lút lút, ra cái gì đây?”

Đàm Giám nói: “Chú ba nghĩ như vậy cũng không làm sao được. Hơn nữa tính tình Tiểu Xuyên cũng không tốt lắm, mấy ngày trước mẹ nó quay về, bị Tiểu Xuyên đuổi đi.”

Mẹ y lắp bắp kinh hãi: “Con nói Lăng Lợi… thím ba con, đã quay về?”

Đàm Giám thoáng cái hiểu ra, đúng vây, người phụ nữ kia, với mẹ của mình tồn tại một mối quan hệ khó nói, cũng đều là người mà cả hai không muốn gọi tên ra nhất.

Có chút hối hận đã lỡ lời, Đàm Giám vội nói: “bà ấy quay về gặp Tiểu Xuyên, ở lại hai ngày đi rồi, cũng không sao cả.”

Mẹ y thật lâu không nói gì, cuối cùng mới hỏi: “Cô ta ở nước Mỹ sống tốt chứ?”

Đàm Giám nói: “Nhìn qua thì sinh sống cũng được.”

Mẹ y không nói, Đàm Giám cũng không nghĩ ra cái gì để nói, tẻ nhạt một phút cuối cùng cúp điện thoại.

Đàm Giám bấm điện thoại của Kiều Tấn Vi, hỏi hắn có rảnh không, mời hắn ăn cơm.

Kiều Tấn Vi mỉm cười, nói: “Đàm Giám, có phải chuyện người thân của anh giải quyết rồi không? Anh không cần cám ơn tôi, việc này không phải tôi ra mặt.”

Đàm Giám biết rõ hắn tìm ai, nhưng vẫn hỏi: “cậu nhờ ai giúp?”

Kiều Tấn Vi nói: “Chịu vung sức ra giúp anh, ở đời này ngoại trừ Hạ Tiểu Xuyên cũng chỉ có Trần Diệp thôi nha? Đàm Giám, có đôi khi tôi không vừa mắt, sao anh ác như vậy được, không để người khác ở trong lòng sao?”

Đàm Giám nói: “Tôi sẽ cảm ơn hắn thật tốt.”

Kiều Tấn Vi nói: “Chỉ sợ thứ hắn mong muốn không phải tiếng cảm ơn này.”

Đàm Giám nói: “nhiều hơn tôi không cho được.”

Kiều Tấn Vi mắng một câu: “Đệt!” cúp điện thoại.
Bình Luận (0)
Comment