Spider

Chương 2

Một tuần sau lúc tan tầm về nhà Đàm Giám bị người gọi lại chặn ở cổng trường học, anh nghĩ lần này nhất định phải đi xem tướng rồi, có phải là những ngày này năm này không tốt, xuất môn liền gặp rắc rối.

“Đưa ví tiền cho tôi.” Người mà tối mấy hôm trước vừa đánh anh lại dừng lại, đưa tay chìa về phía anh.

Đàm Giám mở cặp công văn ra, lấy ví tiền đưa tới, nhớ đến cái gì, lại vội thu tay về, rút CMND bên trong ra, sau đó lại đưa tới. Ai biết được cái tay kia lướt qua ví tiền, trực tiếp rút CMND trong tay anh.

“Anh gọi là Đàm Giám à.” Vẻ mặt biểu lộ giống cười mà lại không phải cười “Tôi gọi là Trần Diệp.”

Đàm Giám không nói lời nào.

“Lần trước không có ý đánh anh, mời anh một bữa cơm đi, coi như lời xin lỗi.” Trần Diệp cảm thấy mình nói chuyện đủ khách khí rồi, hắn rất ít khi dùng vẻ mặt ôn hòa như vậy cùng người khác nói chuyện, đừng nói chi là mời người đi ăn cơm.

“Cám ơn, tôi không đói bụng.” Đàm Giám nghĩ vượt qua hắn trực tiếp rời đi.

Thân thể bị một tay túm lại, đối diện là gương mặt giận dữ: “Đừng phụ lòng tốt của người khác như vậy chứ, bảo anh ăn cơm là nể mặt anh rồi!”

Bước chân dừng lại, Đàm Giám nghĩ là tôi thà phụ lòng tốt của cậu cũng không muốn bị cậu coi trọng nha! Cậu không đi tìm Hạ Tiểu Xuyên cậu còn chạy tới chặn đường tôi, có bị bệnh không vậy?

“Anh là anh trai Hạ Tiểu Xuyên?” Trần Diệp lại cười rộ lên, giống như sự tức giận vừa rồi tất cả chỉ là ảo giác của Đàm Giám, “Anh còn giả bộ, nói anh không biết cậu ấy…. Hai người sao một chút cũng không giống nhau?”

Đàm Giám tiếp tục trầm mặc, nói nhảm, cũng không phải cùng bố mẹ, có thể giống nhau ư?

“Khó trách thủ hạ cũng là huynh đệ của tôi còn nghĩ đến anh cùng Tiểu Xuyên có gian tình, tôi còn tưởng thật đây, Tiểu Xuyên cậu ấy ánh mắt có kém cũng không nhìn vừa ý anh nha…. Anh còn là giáo viên của trường học này?”

Đàm Giám cảnh giác nhìn hắn.

“Con ta học ở trường học này.” Trần Diệp đột nhiên nói một câu, Đàm Giám giật mình thiếu chút nữa thét lên — Con của hắn học ở trường này? Làm sao có thể? Hắn thoạt nhìn thì 18, 19 tuổi thôi, sao có thể sinh được đứa con học đại học đây????

“Ha ha ha ha ….. ” Trần Diệp nhịn không được cười ha hả “Anh thật ngu ngốc nha, tin thật sao?”

Đã có người lén lút nhìn bọn họ rồi, Đàm Giám nhịn rồi lại nhịn, đành phải kéo Trần Diệp đến dưới gốc cây đại thụ, miễn cho người thấy được.

Trần Diệp để anh tùy ý kéo đi, trên mặt vẫn treo nụ cười.

“Đi ăn cơm đi.” Vẫn là câu nói kia, Trần Diệp đan chéo hai tay trước ngực, dường như cảm thấy Đàm Giám sẽ không cự tuyệt.

“Cậu thừa tiền?” Cả nửa ngày Đàm Giám mới xuất ra một câu..

Trần Diệp thay đổi sắc mặt, nhưng rất nhanh nhịn được, vẫn cười hì hì nói: “Anh ăn cũng không hết được, vội vàng trở về làm gì chứ? Anh cho rằng Tiểu Xuyên ở trong nhà chờ anh nấu cơm? Hiện tại cậu ta….”

“Hiện tại cậu ta ở đâu không liên quan đến tôi.” Đàm Giám cắt ngang lời hắn. “Cậu đang theo đuổi cậu ta sao?”

“Ha ha, có thể nói như vậy.” Trần Diệp nhún nhún vai, “Này, không phải anh muốn tìm tôi thuyết giáo chứ? Có thể đừng nói cái gì mà đều là nam nhân như vậy là không đúng các thứ buồn cười nha…. Đều là thời đại nào rồi!”

Đàm Giám nhíu mày, ông đây còn thật sự không biết ngày hôm nay đã là thời đại hai thằng đàn ông đều có thể thẳng thắn hùng hồn nói lời yêu thương như vậy đấy, tiểu tử này nói ra loại lời này được, đánh người lại ác như vậy, tám phần là lưu manh rồi? Vì thế nội tâm càng kiên định phát ra ý niệm trong đầu là không thể đi ăn cơm cùng hắn, anh chưa bao giờ giao lưu với người mà Hạ Tiểu Xuyên chọc vào, trốn cũng không kịp, nói gì đến đi ăn cơm?

“Tôi không đi, buổi tối còn phải soạn bài.” Đàm Giám nói xong cũng chuẩn bị đi, thoáng nhìn sắc mặt Trần Diệp khó coi, vội vàng bồi thêm một câu “Cám ơn lời mời của cậu, chuyện này tôi cũng không tức giận, thật đấy.”

Cẩn thận di chuyển bước chân, thấy đối phương cũng không có ý đuổi theo, Đàm Giám rốt cục yên tâm can đảm tiến về phía trạm xe bus, quả nhiên chân đi như gió, bước nhanh như bay, chỉ thiếu chút nữa là chạy như điên rồi.

Quả thật là anh sợ Trần Diệp không nói lí lẽ lôi anh đi đấy, sức mạnh của tiểu tử kia anh đã lĩnh giáo qua… có bảy tám Đàm Giám cộng lại cũng không phải là đối thủ của hắn!

Mới ngồi trên xe bus, Đàm Giám thở một hơi thật dài, nghe được điện thoại di động của mình vang lên, liền lấy ra.

“Xin chào….”

“Ha ha, đi rất nhanh nha.” Ở nơi khác truyền đến tiếng cười Trần Diệp âm dương cổ quái “CMND hình như quên cầm đó? Thầy giáo Đàm?”

Đàm Giám chết trừng mắt nhìn ngoài cửa sổ, tay run lên như bị rút gân.

Ông đệch mợ mày!!! Anh dùng khẩu hình mắng một câu, lại đè nén lửa giận, bình tĩnh nói: “Cậu đưa Hạ Tiểu Xuyên cầm cho tôi đi, cám ơn.”

“Không cần cám ơn không cầm cám ơn.” Trần Diệp ha ha cười. “”Chính là ta sao có thể đem CMND của một thằng đàn ông đưa cho Hạ Tiểu Xuyên được chứ? Như vậy đi, tôi ở Thí Phi Các chờ anh, 6h30p, không gặp không về.”

Đàm Giám không trả lời

“Không tới tôi liền đốt cháy nó, dù sao thì quay lại cũng tăng cường thể lực nha, không phí công có phải không, thầy giáo Đàm?”

Ông đệch mợ mày thằng đại gia!!! Đây là sau khi cúp điện thoại từ ***g ngực cuối cùng cũng nghẹn ra một câu.

Vì vậy Đàm Giám vừa chen lên xe bus, vừa ngồi rồi lại đứng xuống xe, vẫy một chiếc taxi, hướng về phía Thí Phi Các mà đi.

Sau đó anh mới bắt đầu thấy kinh ngạc, Trần Diệp sao lại có thể có số điện thoại di động của anh? Chẳng lẽ là Hạ Tiểu Xuyên cho hắn sao? Không thể nào, Hạ Tiểu Xuyên không phải loại người nhàm chán như vậy! Trực tiếp cùng anh lằng nhằng một trận mới là cách Hạ Tiểu Xuyên sẽ làm.

Vậy hắn làm sao biết được đây? Tên lưu manh này thật là đáng sợ…

Đàm Giám suy nghĩ miên man đi vào Thí Phi Các, sau đó đầu tiên là nhìn thấy Trần Diệp ngồi trên ghế ngồi cạnh cửa sổ, nhàn nhã tự đắc chờ anh.

“Ngồi đi!” Hắn cười hì hì vẫy tay với Đàm Giám như người quen cũ gặp nhau. “Vừa vặn 6h30p, anh thật đúng giờ.”

Đàm Giám lạnh mặt ngồi xuống đối diện với hắn.

Trần Diệp cầm lấy menu bắt đầu gọi món, đưa qua cũng muốn Đàm Giám gọi vài món, Đàm Giám nghẹn hỏa nói: “Cậu chọn đi, tôi không kén ăn.”

“Khách khí vậy sao, tôi mời khách!” Trần Diệp cười hà hà, rút tay về.

Đàm Giám liếc hắn nửa ngày, rất muốn mở miệng bảo hắn trả CMND, nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn quyết định cơm nước xong nói sau.

Anh vẫn không hiểu, Trần Diệp nhất định mời anh ăn bữa cơm này rốt cục là muốn làm gì.

Một bàn đồ ăn rất nhanh được mang lên đủ, Trần Diệp nói có muốn gọi hai chai bia không, Đàm Giám giật mình ngăn hắn lại.

“Mịa, anh không uống rượu sao? Có phải là đàn ông không vậy?” Trần Diệp nhìn Đàm Giám như người ngoài hành tinh, dường như anh không chịu uống bia cũng như là đại danh từ: yếu dương sớm tiết chức năng X thất thường.

Khóe miệng Đàm Giám co giật một cái, nhẫn nại nói: “Tôi không thích uống bia nhậu nhẹt… Cậu mau đưa CMND cho tôi, buổi tối tôi còn có việc, thật sự, phải nhanh trở về!”

“Thẻ căn cước của anh không đáng tiền, còn sợ tôi không trả sao?” Trần Diệp lười biếng tựa lưng vào ghế. “Anh dạy tiếng Anh đúng không?”

Đàm Giám chần chờ gật đầu, anh đối với người nam nhân này không biết cái gì, ngoại trừ khâm phục ra vẫn là khâm phục.

“Thành thật mà nói, tôi mời anh ăn cơm là có chuyện muốn nhờ anh hỗ trợ.” Trần Diệp đột nhiên thu hồi dáng vẻ cà lơ lất phất, bắt đầu nghiêm túc nhìn anh. “Tôi học năm thứ tư rồi, mẹ nó chứ thế mà bài thi cấp 4 cũng không qua được, cũng không thể cứ treo mãi như vậy! Thế này đi, anh làm gia sư của tôi, mỗi lần là 50 tệ, một lần tiếng rưỡi, có lợi đi?”

Lần này đổi lại là Đàm Giám nhìn Trần Diệp như người ngoài hành tinh, mãi nửa ngày, anh mới hỏi một câu: “Cậu học ở trường đại học nào?”

Trần Diệp móc thẻ sinh viên vứt trước mặt anh: “Chính anh xem đi.”

Đàm Giám nghi ngờ nhìn chiếc thẻ sinh viên, một giây sau thiếu chút nữa là nhảy dựng lên: “Cậu… cậu là sinh viên đại học K sao?”

“Sao vậy, không giống?” Trần Diệp cười mà như không cười nhìn anh. “Anh nghĩ rằng tôi và anh nên coi trọng cái loại giáo dục của đại học kia, đúng không?”

Đàm Giám ngậm miệng lại, anh dạy là ở một trường đại học kỹ thuật tư nhân, hàng năm trường học liều mạng chiêu sinh lại chiêu sinh, hận là một ngày không thể phát quảng cáo một trăm lần, cuối cùng anh còn phải làm người dẫn mối, mỗi lần đến mùa chiêu sinh, cứ dựa vào quy định trường học phải kéo được số lượng người nhất định từ bốn phương, thiếu một mặt liền trừ 300 đồng!

Vì vậy nội tâm càng thêm phẫn hận, tên lưu manh này, lại là sinh viên tài cao của một đại học hàng đâu? Ông nhổ vào! Tám phần cũng là chạy tiền vào học thôi!

Đàm Giám một mặt ngậm đũa một mặt moi ruột moi gan nghĩ lý do từ chối 3.

“Qua bài thi cấp 4 không cần tìm gia sư, làm nhiều vài bộ bài thi là được rồi… ” Đàm Giám một dạng biểu lộ thành thật là tôi đây tiết kiệm tiền cho cậu, ân cần dạy bảo. “Hơn nữa môn tiếng Anh này cũng không phải mười ngày nửa tháng là có thể lên cao, thật sự không cần lãng phí tiền…”

“Với sinh viên trong lớp học anh cũng giảng như vậy? Mà dù lên cao không được, thì cứ để bình đã mẻ lại sứt thì được ư?” Trần Diệp cười lạnh, căn bản không không nuốt trôi vụ này. “Tôi thích lãng phí tiền đấy! Có phải anh ngại ít hay không?”

Gân xanh trên trán Đàm Giám nhảy loạn lên: “Tôi cũng không phải giáo viên trường học cậu, cậu cũng nói tôi bảo rằng cái trường học kia căn bản không phù hợp, không cẩn thận tiếng Anh của tôi còn không bằng cậu….” Lời nói này thật đúng là trái lương tâm, anh nghĩ mình cũng là sinh viên tốt nghiệp học viên ngoại ngữ đấy! Năm nó thay người khác thi đại học, làm bài thi cấp 4 cấp 6 còn phải cẩn thận tính điểm lại, sợ làm bài thi hộ tốt quá, lại phiền phức!

Anh rất muốn trực tiếp đề nghị Trần Diệp dùng tiền thuê người thi hộ là được, bất quá gầy đây kỳ thi cấp 4, cấp 6 được quản nghiêm rồi, nếu Trần Diệp nghĩ là anh có ý muốn hắn bị túm sau đó trực tiếp bị trả lại học bạ, không chừng anh lại bị đánh một trận tàn bạo.

“Anh bớt nói nhảm đi cho tôi nhờ! Vậy đi, mặc kệ mỗi lần anh dạy tôi là một giờ hay một giờ rưỡi, cũng không cần quan tâm tôi học được bao nhiêu, anh dạy một lần được 300 khối, có làm hay không?” Trần Diệp không nhịn được, gõ gõ bàn, mở miệng nói.

Đàm Giám đột nhiên cảm thấy mình như một tiểu thư đang được treo bán đấu giá, khách nhân tiêu tiền như nước, vênh váo kêu gào ầm ầm: “Một lần 300, có làm hay không?” Như vậy không phải là mình tự tát mình một cái, lại khinh bỉ “phi!” một tiếng hay sao?

Một lần ba trăm, nếu như đợi đến lần khai giảng học kỳ sau không kéo được sinh viên, thiếu một khoản trừ 300, sao lại vừa vặn đúng 300 vậy?

Là tôi bị ép đó bị ép đó nha! Trong lòng Đàm Giám lệ chảy dài, hàng năm mình đều bị trừ 300 khối vô số lần….

“Này….” Trần Diệp đợi nửa ngày không được đáp lời, đang muốn nổi giận, Đàm Giám lại đột nhiên ngẩng đầu. “Một lần ba trăm, thành giao!”

Trần Diệp lại bị giật mình, nhất thời chưa nói ra lời.

“Cậu gọi điện thoại báo thời gian, địa điểm cũng do cậu quyết định, đầu tiên nói trước, nhà của tôi không nằm trong phạm vi suy nghĩ!”

“Nhà của anh không thể tiếp người?” Trần Diệp lấy lại bình tĩnh, cười nhạo nói. “Hay là sợ Tiểu Xuyên biết anh dạy tiếng Anh cho tôi? Sao phải khổ vậy chứ, tôi cũng không phải người ngoài, anh là anh họ của Tiểu Xuyên, chúng ta cũng coi như thân nhân đấy nha.”

Hắn đúng thật là không coi mình như người ngoài!!! Ai là thân nhân của hắn chứ?

“Cậu đừng nói với Hạ Tiểu Xuyên cậu tìm tôi dạy kèm, nó không thích tôi giao lưu với bạn bè của nó.” Đàm Giám chẳng muốn nhiều lời, ở trước mặt anh Hạ Tiểu Xuyên rất ít khi nhắc tới những người bạn trai bạn gái vớ vẩn, anh cũng chẳng có hứng thú đến hỏi.

“Nghe anh nói thế…” Trần Diệp cười hà hà, nháy mắt mấy cái. “Cứ như chúng ta ở sau lưng cậu ấy yêu đương vụng trộm vậy.”

Đàm Giám trừng mắt, hắn lập tức thu hồi nét cười phõng đãng trên mặt, thỏa hiệp nói: “Được rồi, đừng nói thì đừng nói.”

Sau khi đập tay thỏa thuận xong, Trần Diệp bắt đầu chậm rãi ăn canh, cảm thấy mĩ mãn, dáng vẻ cứ như cơm cuộn rong biển trứng hoa đô trong chén là tổ yến vây cá. Đàm Giám thật sự là vội vã muốn trở về, vì vậy nhẹ nhàng tỏ vẻ là bữa này anh mời, cũng lấy ví tiền ra định trả. Trần Diệp cười rộ lên, lười biếng gọi một tiếng “tính tiền”, đẩy cánh tay định trả tiền của Đàm Giám về.

Hai người một trước một sau ra khỏi cửa hàng, Trần Diệp nói: “Tôi đưa anh về, tôi lái xe tới đây.”

Đầu tiên là Đàm Giám giật mình, sau đó kiên trì nói không cần không cần, mang tất cả vốn liếng ra mà từ chối hảo ý của Trần Diệp. Đàm Giám nói buổi tối không an toàn, Đàm Giám nói bây giờ mới có 8h30p, Đàm Giám nói ngồi xe bus quá chậm, Đàm Giám nói anh có thể bắt taxi, cuối cùng Trần Diệp cười rộ lên: “Anh cứ sợ bị Hạ Tiểu Xuyên nhìn thấy tôi đưa anh về nhà như vậy sao? Cậu ấy không biết chiếc xe này!”

Nhoáng cái Đàm Giám bị vạch trần, mặt đỏ lên, không khỏi bắt đầu thấy thẹn quá hóa giận, lại không tìm được lời phản bác, phụng phịu đứng trước Trần Diệp đòi CMND. Trần Diệp ngây ngốc một chút, cười mỉa nói: “Tôi còn nghĩ anh đã quên…” Lời nói thay đổi, lại bắt đầu ngang ngược vô lý. “Muốn lấy lại thì lên xe của tôi! Tôi cũng không mang bán anh, anh sợ tôi như vậy làm gì! Thật không lễ phép!”

Đàm Giám tức giận run rẩy một hồi, là cậu lưu manh không phân biệt tốt xấu đánh người còn vơ vét tài sản CMND của người khác, cậu còn nói người khác là không lễ phép? Con mẹ nó! Hạ Tiểu Xuyên! Trêu chọc phải thằng lưu manh này toàn bộ là lỗi của cậu tất cả là lỗi của cậu!!!

Vì 300 khối mà vô liêm sỉ khom lưng, là lỗi của ai?

“Tức giận cái gì vậy chứ? Đều là người lớn như vậy rồi.” Trần Diệp lại cười rộ lên, lúm đồng tiền bên môi hơi lóe lên, ánh mắt dịu dàng bắn ra bốn phía. “Lên xe đi.”

Đột nhiên bị hắn dùng ngữ khí cùng ánh mắt dịu dàng Đàm Giám lại sợ run một chút, trên lưng nổi một tầng mồ hôi lạnh. Anh nghĩ được rồi được rồi, không nên cố gắng cự tuyệt, ai biết được một giây sau sự dịu dàng của tên lưu manh này có thể biến thành hung ác hay không, lại đem anh chặn ở bên đường đánh một trận? Huống chi giấy chứng nhận thân phận của mình còn ở trong tay tên lưu manh này.

Ngay tại lúc Đàm Giám rất không có cốt khi đi theo sau lưng Trần Diệp, chuẩn bị mở cửa xe lên xe, vài học sinh trung học đạp xe đạp đi qua bọn họ, mơ hồ nghe được trong miệng bọn họ rì rầm hát: “Anh không có tiền, anh không biết xấu hổ… anh chỉ muốn em dành cho anh một chút dịu dàng…”

Đàm Giám tuyệt vọng nghĩ, không phải là nói mình đi không phải nói mình đi? Mình không cần cái sự dịu dàng của tên lưu manh ah mình đếch cần!

“Bang!!!” Một tiếng, cửa xe bị đóng lại.
Bình Luận (0)
Comment