Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 142

Anh ta nhìn thấy cái gì đây?

Từ nhỏ tới lớn, cậu chủ nhà anh ta cực kỳ tôn quý, không hề coi ai ra gì, anh ta chưa từng ôm ai cả, không những có bệnh sạch sẽ mà còn rất lạnh lùng, anh ta tuyệt đối sẽ không quá nhiệt tình với ai, hoặc có thể nói, gặp với ai anh ta cũng rất lạnh lùng.

Người khác chết, người khác rách bùn thủng ruột, người khác nhà tan cửa nát đều không liên quan gì tới anh ta.

Anh ta lạnh lùng giống như một khối băng ngàn năm.

Cũng giống như một con ác ma không có trái tim.

Khang Tử đi theo cậu chủ nhiều năm như thế, lần đầu phát hiện cậu chủ nhà anh ta cũng có tình người và ấm áp, phát hiện ở chỗ của Tiêu Mộng.

Lẽ nào… Cái cô Tiêu Mộng này chính là mặt trời ấm áp làm tan chảy khối băng như cậu chủ nhà anh ta?

Là vậy sao? Sẽ như thế sao?

“Cậu chủ! Tôi ôm cô ấy cho nhé?”

Đã có đàn em chạy tới, nhận lấy hành lý của Tiêu Mộng, Khang Tử chạy tới, duỗi tay muốn đón lấy Tiêu Mộng.



Trần Tư Khải lạnh lùng liếc mắt nhìn, ánh mắt đó, rõ ràng là tràn đầy bài xích và bất mãn, ý là, Khang Tử cậu cút ra xa đi!

Khang Tử rụt cổ lại, lùi về sau một bước.

Trần Tư Khải tự mình ôm Tiêu Mộng, nhẹ nhàng đặt cô vào chiếc xe hơi dáng dài.

Phù… Trần Tư Khải thở ra một hơi.

May là hôm nay điều xe dáng dài tới, bên trong còn có hai hàng ghế sofa mềm, lái xe cũng không nhìn thấy được phía bên trong khoang xe.

Khang Tử tự mình đóng cửa xem sau đó cúi người hành lễ, đội ngũ xe hơi bắt đầu lên đường.

Trần Tư Khải nhìn Tiêu Mộng vẫn đang ngủ trên sofa, khẽ cười.

Lấy chăn len đắp cho cô, sau đó anh ta mở laptop, đọc các loại báo cáo điện tử.

“Ừ hứ… mấy giờ rồi?”

Tiêu Mộng vươn vai, còn chưa mở mắt, hỏi một câu theo thói quen.



“9 rưỡi rồi.”

Trần Tư Khải tiếp tục nhìn laptop.

“Ừ…” Tiêu Mộng lười biếng đáp, đầu óc vẫn đang trong trạng thái ngừng hoạt động, ừ được mười mấy giây cô mới mở to mắt, đồng tử giãn ra: “9 rưỡi rồi? Vậy… vậy… vậy không phải là muộn giờ máy bay rồi sao? Tiêu Đình Nhiên, áo ngực của chị đâu, để đâu rồi?”

Tiêu Mộng còn tưởng là đang ở nhà mình.

“Là cái này sao?”

Trần Tư Khải dùng một tay giơ chiếc áo ngực đơn giản mày hồng tới trước mặt Tiêu Mộng.

“Ừ, là cái này…”

Tiêu Mộng cầm lấy áo ngực, đang định cởi đồ ngủ theo thói quen để mặc áo ngực thì đột nhiên ngây người.

“A! Anh? Sao lại là anh? Sao anh lại ở trong nhà tôi? Trời ơi, Trần Tư Khải, anh không thể không biết lễ nghĩa như thế, đến nhà người khác thì làm ơn gõ cửa có được không? Tiêu Đình Nhiên!Tiêu Đình Nhiên…”

Trần Tư Khải người ta căn bản không có để ý tới cô, mặc cho cô một mình điên cuồng gào thét ở đó, anh ta vẫn lật đọc laptop như cũ, tập trung tinh thần xem số liệu trên đó.
Bình Luận (0)
Comment