Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 214

Tiêu Mộng mở bản đồ giao thông ở nhà cô ra, tìm đến vị trí mà Lam Nhạn nói; xem qua các tuyến đường của xe buýt; gói xong món quà nhỏ tặng cho Lam Nhạn rồi chạy ra khỏi nhà.

Tiêu Mộng bắt hai chuyến xe và cuối cùng cũng đến vị trí mà Lam Nhạn nói. Cửa vừa mở ra, Lam Nhạn và một bà thím hơn bốn mươi tuổi cùng nhau bước ra ngoài.

“Lam Nhạn à, không phải là tôi nói cô, nhà cô không giàu tôi có thể hiểu, tôi cũng không có xem thường cô. Nhưng mà người có nghèo cũng không được nghèo ý chí, sao có thể lấy tiền của người khác chứ?

Vốn dĩ tôi luôn nghĩ rằng cô là một cô gái tốt có ăn học đàng hoàng, nhưng bây giờ xem ra… thực sự làm tôi thất vọng. Có biết ăn cắp tiền của người khác là một chuyện vô cùng hèn mạt không?

(⊙_⊙) Tiêu Mộng nghe những lời đó, nhất thời kinh ngạc.

Ai đang sỉ nhục Lam Nhạn vậy?

“Huhuhu, cháu không có. Dì à, cháu thực sự không có lấy tiền của nhà dì, thật đó…”

“Trong túi xách của cô có thêm mười lăm triệu, cô nói xem chuyện này là sao?”

“Cháu cũng không biết ạ, huhuhu, cháu thật sự không có lấy mà. Cháu cũng không biết làm sao số tiền đó lại vào trong túi xách của cháu!”

Lam Nhạn khóc lóc thảm thương, nước mắt nước mũi đầm đìa đầy mặt.

Bà thím đó bày ra vẻ mặt xem thường, khinh bỉ, được như ý, vênh váo hỉnh lỗ mũi.

Tiêu Mộng bị chọc tức, bước tới, khoác lấy cánh tay Lam Nhạn và nói: “Lam Nhạn nhà chúng tôi sẽ không lấy tiền của người khác! Lúc bạn học cần giúp đỡ, Lam Nhạn nhà chúng tôi còn tự bỏ ra chín triệu để tặng cho bạn học đó nữa! Là bà đã vu khống cho Lam Nhạn của chúng tôi!”

Người đàn bà đó lập tức giương mắt lên, chỉ tay vào Lam Nhạn: “Tôi mở túi của cô ta ra, bên trong vừa khéo có mười lăm triệu tôi vừa mới lấy ra! Không phải cô ta lấy trộm, chẳng lẽ tiền tự biết mọc cánh mà bay sao?”



Cả Tiêu Mộng và Lam Nhạn đều không nói nên lời.

“Tại sao bà bỗng dưng vô cớ lại mở túi xách của người khác? Có vẻ như trước đó bà đã dám chắc trong túi xách của người ta có chứa tiền của bà rồi? Chuyện khác thường như vậy, tôi thấy đều do một tay bà lên kế hoạch, đúng chứ? Nếu muốn người không biết trừ khi mình đừng làm. Không sao, tôi sẽ cho người đến từ từ dạy dỗ bà, nhất định làm bà mở mang đầu óc!”

Lúc này, đột nhiên ở phía sau Tiêu Mộng, có một người đàn ông nói lưu loát và dứt khoát.

(⊙_⊙) Người đàn ông nói trúng phóc, trực tiếp làm người đàn bà đó ngớ ra.

Tiêu Mộng và Lam Nhạn cùng quay đầu lại, cũng đều ngẩn ra.

“Kim, cậu chủ Kim? Sao lại là anh?”

Hóa ra là… tên điên, Kim Lân!

Kim Lân cười híp mắt, nụ cười tinh nghịch nhìn Tiêu Mộng, đơn thuần chỉ là nụ cười đào hoa của cậu chủ nhà giàu, phong lưu tao nhã và sáng chói quyến rũ.

Anh ta đưa tay ra ôm lấy vai Tiêu Mộng, khẽ cười nói: “Thật là trùng hợp, hai chúng ta thật là có duyên.

Tôi đi ngang qua nơi này, đúng lúc nhìn thấy em ngây ngốc đứng ở đây. Yên tâm. Chuyện của chị em hai người chính là chuyện của tôi, tôi sẽ làm rõ chuyện này.”

Kim Lân hung dữ trừng mắt nhìn bà thím kia, ngoắc tay về sau và quát lên: “Người đâu! Đi, mau làm rõ chuyện này cho tôi! Mẹ kiếp, bạn tốt của người phụ nữ của tôi cũng bị hắt nước bẩn, thói đời này, tôi thấy nên san bằng mấy tòa nhà này đi!”

Sắc mặt của bà thím đó lập tức trắng bệch như tờ giấy!

Những người ép tới gần bà ta, ai nấy đều hung dữ và độc ác, thoạt nhìn chính là người của xã hội đen.
Bình Luận (0)
Comment