Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 241

Trần Tư Khải quát khẽ, hơi thở vừa thô vừa gấp, khí tức tản ra bên ngoài lạnh lẽo như băng.

Tiêu Mộng cũng bị dọa sợ, môi run rẩy, hoảng hốt ôm lấy cánh tay của Trần Tư Khải, cầu xin”

“Đúng vậy, anh buông anh ấy ra đi. Cầu xin anh mau buông anh ấy ra, đừng làm vậy, đừng nên giết người…”

Hu hu, cô biết bản lĩnh võ công của Trần gấu xấu xa này, đó không phải sức mạnh bình thường. Anh chỉ cần giơ tay nhấc chân là có thể làm cho bảy tám người đàn ông cao to vạm vỡ nằm sõng soài… Có lẽ anh muốn giết chết Kim Lân chỉ là vấn đề động tay một chút.

Tốt xấu gì Kim Lân cũng là ân nhân cứu mạng của cô, tuy rằng thằng nhóc này rất bám dính người khác nhưng dù sao cũng là một người thật tình đối đãi với cô.

Tiêu Mộng không nói lời nào, không xông ra thì còn đỡ. Cô vừa cầu tình thay cho Kim Lân, cơn tức giận trong lòng Trần Tư Khải càng thêm cuồng ngược. Lý trí của anh đã hoàn toàn bị đánh đến mức hỗn loạn, lúc này anh chỉ nghĩ được một chuyện, đó chính là cô nhóc này lại quan tâm đến Kim Lân! Cô rất để ý đến cậu ta!

Tức giận đến mức đầu óc sắp nổ tung, trái tim rỉ máu, ngược lại Trần Tư Khải lập tức trầm xuống.

Anh âm trầm đến đáng sợ!

Anh cắn răng cười nhạt, trong tay vẫn giữ chặt Kim Lân như trước, khẽ cúi đầu liếc mắt nhìn cô gái nhỏ trong lòng, châm chọc nói: “Sợ cậu ta chết đúng không?”

Tiêu Mộng điên cuồng gật đầu: “Đừng làm tổn thương anh ấy, anh ấy không phải là người xấu, anh ấy đã cứu tôi, anh buông anh ấy ra đi. Cầu xin anh, cầu xin anh…”

Kim Lân nghe thấy Tiêu Mộng nói chuyện giúp mình, nhất thời trong lòng mềm mại, trái tim rung động, mấy giọt nước mắt rơi ra, trong mũi hơi nghèn nghẹt: “Tiêu Mộng…”

Trong mắt Trần Tư Khải, hình ảnh lại mang ý nghĩa rất khác.

Ha, hai người này lại ngang nhiên tình tứ ngay trước mắt anh.



Được lắm! Hay cho các người ngang nhiên tình tứ!

Trần Tư Khải đột nhiên nâng gối, đánh mạnh vào bụng dưới của Kim Lân.

Bịch một tiếng, Kim Lân đau đớn cong người lại, sắc mặt càng thêm tái nhợt, gương mặt đau đến mức hoàn toàn vặn vẹo.

“A… đừng như vậy, đừng như vậy…” Tiêu Mộng nhìn thấy Kim Lân bị đánh thê thảm thì nhỏ giọng khóc lên, bên eo cô bị Trần Tư Khải ôm lấy cứng ngắc, cô giống như bị người khác bóp chặt, chỉ có thể ở trong ngực của anh run rẩy sợ hãi túm lấy quần áo của anh.

Hồng hộc… Kim Lân thở hổn hển đứt quãng, khóe miệng chảy máu.

Tuy nhiên trong mắt anh vẫn cố chấp và kiên định như trước.

Trần Tư Khải cười nhạt một lần nữa, đưa môi tiến sát lại dán lên trên mặt Tiêu Mộng. Anh vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm má cô, Tiêu Mộng sợ đến mức muốn tránh nhưng tránh không thoát.

Trần Tư Khải lạnh lùng thở ra một hơi: “Không muốn cậu ta chết thì em nói rõ cho cậu ta biết, người em yêu là tôi, không phải là cậu ta.”

Giọng nói rất nhỏ mà lại nguy hiểm tiến vào trong lỗ tai của Tiêu Mộng.

Tiêu Mộng hoảng sợ ngước mắt, nhìn Trần Tư Khải âm trầm cười cười, gần như sắp tê liệt ngã xuống bên dưới.

Tiêu Mộng cấp tốc nhìn Kim Lân, phát hiện cổ anh vẫn bị bàn tay của Trần Tư Khải giữa chặt, gian nan thở dốc.

Trần Tư Khải dán vào vành tai của Tư Mộng khẽ cười: “Không nghe lời của tôi, tôi sẽ khiến Kim Lân, người em quan tâm chết ở Dạ Mị!”
Bình Luận (0)
Comment