Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 277

Kim Lân cứng ngắc khóe môi, nở nụ cười rất khó coi, gật đầu: “Mộng, Tư Khải.”

Khang Tử day huyệt thái dương.

Quả nhiên, cậu chủ có chuẩn bị mà tới.

Từ nhỏ lớn lên cùng cậu chủ, anh ta quá hiểu tính cách của cậu chủ.

Trước giờ cậu chủ sẽ không làm việc gì vô nghĩa, cũng sẽ không đánh trận mà không có chuẩn bị.

Đọ sức với cậu chủ nhà bọn họ, trình độ của cậu Kim không khỏi quá kém.

Thế nhưng, Khang Tử thật sự không ngờ được, cậu chủ và cậu Kim là bạn thân, vậy mà thật sự vì một người phụ nữ mà trở mặt với nhau.

Chuyện này xảy ra trên người cậu chủ, coi như cũng kỳ lạ, xảy ra trên người cậu Kim trăng hoa, lại càng thêm kỳ lạ.

Hai người đàn ông vốn dĩ không coi trọng phụ nữ, nhưng cùng lúc lại vì một người phụ nữ mà tranh đấu với nhau.

“Mộng, không phải em luôn lo lắng cho Lân sao, nhìn xem, trùng hợp thật đấy, vừa khéo Lân cũng ở đây, chúng ta qua nói chuyện vài câu với cậu ấy đi.”

Trần Tư Khải nói cực kỳ “chu đáo”, ngước mắt lên, nở nụ cười sắc bén nhìn Kim Lân, ôm lấy eo Tiêu Mộng, đi về phía anh ta.

Trái tim của Kim Lân đập thình thịch loạn lên theo từng bước chân lại gần của Tiêu Mộng.

Thư ký của Kim Lân không khỏi đưa tay đỡ lấy anh ta.

Không đỡ phó chủ tịch không được, cả người anh ta đã run lên bần bật rồi.



Tới khi Trần Tư Khải và Tiêu Mộng đi tới trước mặt Kim Lân, đôi môi anh ta đã trắng bệch không còn sắc máu.

Anh ta cố gắng kiềm chế bản thân không xông tới mà ôm chặt Tiêu Mộng vào lòng.

Thậm chí, anh ta còn muốn nhảy qua, đấm bay Trần Tư Khải.

Anh ta không thể làm gì cả, anh ta chỉ có thể dùng ánh mắt cố chấp mà kiên định nhìn chằm chằm Tiêu Mộng, nghiến chặt răng.

Mộng, bé con của tôi, tôi thề, tôi sẽ dùng hết tất cả năng lực và cố gắng của tôi để có được trái tim của em. Mộng, có một ngày em sẽ yêu tôi chứ? Tôi chờ… “Hi, Lân, khéo quá, ở đây mà cũng có thể gặp được cậu.” Trần Tư Khải cười xán lạn.

Kim Lân thâm tình nhìn Tiêu Mộng, đột nhiên cổ họng cảm thấy chua chát.

“Mộng, tối qua… em vẫn ổn chứ?” Mặt của Tư Khải hơi sa sầm.

Cái tên Kim Lân này, vậy mà cậu ta lại lờ đi lời của anh ta.

Vừa nhắc tới tối qua, Tiêu Mộng không nhịn được mà cau mày.

Tối qua, nói thế nào chứ, lẽ nào lại nói với cậu Kim, tối qua cô gần như cả đêm không ngủ, bị tên nào đó giày vò gần chết sao?

Đương nhiên không thể nói! Quá mất mặt! Loại chuyện này, cô có chết cũng sẽ không nói.

Tiêu Mộng cười khổ: “Ừ, vẫn ổn.”

Kim Lân hít vào một hơi, thấp giọng mà nói nhanh: “Mộng, cho dù vốn dĩ em như thế nào, tôi không quan tâm quá khứ của em, tôi vẫn thích em, tôi luôn thích em, thật đấy, tôi hạ quyết tâm rằng tôi sẽ…”
Bình Luận (0)
Comment