Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 344



Mặt Anna, lập tức đen lại.

Trai bao?
Anna cô ta còn cần đến trai bao ư?
ĐM, ở Ý, cô ta hơi động ngón tay, đám đàn ông ưu tú còn không phải lao tới từng đống sao?
Được lắm, Trần Tư Khải, anh coi thường tôi như vậy!

“Không cần tiễn, tôi tự có xe!” Anna tức giận, hất tóc rời đi.

Lưu Diệc Hàn nhìn Anna giận dữ rời đi, rụt cổ lại, nói: “Này, cậu đừng nói, cô Anna này, thật là một diễn viên giỏi.

Nói xinh đẹp liền xinh đẹp, nói hung hãn liền hung hãn, thật là kinh người nha.”
Trần Tư Khải đứng trong bóng đêm át lạnh, xung quanh có mấy chục anh em của Chính Hổ Đường, anh ta như bông hoa sen trong bóng đêm, đẹp đến mức khiến người ta động lòng.

“Tối nay, sao cô ấy lại đến?” Trần Tư Khải lạnh lùng hỏi.

Người Lưu Diệc Hàn run lên, biết ngay Tư Khải sẽ hỏi vấn đề này, a-men, cảm tạ trời đất, Tiêu Mộng không phải là anh ta gọi tới.

“Vì sao cô ấy tới, tôi cũng không rõ lắm.”
“Để tôi biết được ai cố ý phá tôi, tôi sẽ không tha cho hắn!” Trần Tư Khải hung hãn đi lên xe, Lưu Diệc Hàn sợ hãi hít vào một hơi.


Bạc ơi là Bạc, khuyên cậu sắp tới nên ra nước ngoài trốn một thời gian đi.

Sau khi Lưu Diệc Hàn nhìn đội xe của Trần Tư Khải rời đi, sau đó anh ta mới thở phào, cũng vô cùng mệt mỏi đi về phía xe của mình.

“Tôi đây là bị nghiệp gì thế, kẹt ở giữa mấy người như vậy, khó chịu chết mất!” Anh ta lẩm bẩm, trèo lên xe, còn chưa lái đi, liền nhận được cuộc gọi của Lôi Bạc.

Nhìn thấy cuộc gọi của Lôi Bạc, Lưu Diệc Hàn lập tức phấn chấn trở lại: “Alo, Bạc à, tôi nói với cậu này, cậu nghe tôi khuyên một câu, ngày mai cậu lập tức ra nước ngoài nghỉ ngơi một thời gian đi, Tư Khải giận rồi, rất tức giận! Cậu không thấy khuôn mặt của cậu ấy, âm trầm gần chết!”
*** Lôi Bạc sững sờ, nói: “Ôi, đừng nhắc nữa, tôi cũng biết tối nay bản thân đã làm chuyện ngu ngốc, sao Tiêu Mộng cũng tới chứ?”
Lưu Diệc Hàn vừa nghe, bên kia Lôi Bạc ồn ào, giống như còn có tiếng nhạc của chỗ chơi bời mới có, anh ta tò mò hỏi: “Cậu đang ở dâu?”
Lôi Bạc nhìn mấy người phụ nữ đang uống rượu bên kia, thở dài, nói: “Dạ Mị phòng 8808, ĐM, không ngờ, ba người phụ nữ này có thể uống rượu như thế, đều uống điên cuồng như trâu, tôi cũng mệt rồi.”
“Á? Phụ nữ? Ba người phụ nữ nào? Là ai?”
Lôi Bạc lại quay mặt nhìn thóang qua Lam Nhạn đang cười ngây ngốc, không nhịn được mà cười vì biểu cảm ngây thơ của cô ta, nói: “À, còn không phải đám ba người Tiêu Mộng sao, Lân cũng đang ở đây, hay là cậu cũng tới đây đi.”

“Tôi không tới, tôi tới làm cái gì, bạn gái của các cậu đều ở đó, các cậu tự chăm sóc đi, tôi mệt rồi, muốn về nhà tắm rửa đi ngủ.”
“Tới đi, kể cho tôi nghe chuyện xảy ra sau đó.”
Không chịu được sự nài nỉ cuả Lôi Bạc, Lưu Diệc Hàn đành đồng ý, cũng lái xe đến Dạ Mị.

Vừa bước vào phòng 8808, Lưu Diệc Hàn liền chết lặng.

Mẹ nó, lần đầu 8808 nghênh đón ba người phụ nữ vui vẻ hết mình phải không?
Hai người đàn ông đẹp trai đều tỉnh táo, ghé vào nhau nói nhỏ gì đó, trên bàn thấp kia, ba người phụ nữ đều đã say khướt rồi, mỗi người cầm một chai rượu, ngây ngốc cười haha.

Lưu Diệc Hàn lau mồ hôi lạnh, hít hà một hơi, nói: “Tôi tưởng mắt của tôi đui rồi, chưa từng thấy hai người ngoan ngoãn như vậy.”.


Bình Luận (0)
Comment