Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 353

Cũng không phải là xử nam chưa từng chạm vào phụ nữ, cho dù có muốn Mộng hay không, anh ta cũng không thể hoảng hốt như này chứ?

Kim Lân vừa quay mặt sang liền nhìn thấy bác Thái đứng chờ ở phòng khách, liền nói: “Bác Thái, bác cũng đi nghỉ đi.”

*** Bác Thái chớp mắt: “Vâng, cậu chủ, tôi chờ cậu ngủ rồi tôi ngủ.”

Ngón tay Kim Lân gõ mặt bàn, cắn răng, đè xuống tất cả tự trách và áy náy, đứng bật dậy: “Giờ tôi đi ngủ đây, bác Thái, ngủ ngon.”

Bác Thái gật đầu: “Vâng, cậu chủ ngủ ngon.”

Kim Lân vừa hạ quyết định, bước chân đi lên tầng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.

Đúng, chính là như thế!

Nếu như lát nữa lên tới phòng, anh ta hôn lên môi Tiêu Mộng, nếu cô không phải đối, vậy thì anh ta sẽ cho phép mình chạm vào cô!

“Mộng, xin em, đừng từ chối tôi.” Kim Lân cứ cầu khấn như thế, đẩy cửa phòng ra.

Vừa bước vào, sau khi quen với ánh đèn ấm vàng trên tường, Kim Lân liền đứng im tại chỗ, hít sâu một hơi.

“Ôi…”

Đôi mắt như thủy tinh của Kim Lân mở tròn xoe.

Mẹ ơi!

Quá ngạc nhiên!

Trái tim của anh ta… sắp kiệt sức rồi.



Đẹp quá, xinh quá, quyến rũ quá!

Thím Lưu… thật là… xấu quá… Anh ta chỉ thấy Tiêu Mộng đang nằm trên giường lớn, cô cuộn tròn thân người, nhưng vừa rồi đạp chăn, lộ ra cả bờ lưng trắng như tuyết!

Trời ơi! Vậy mà thím Lưu không mặc đồ ngủ cho cô sao?

Cho dù ở đây không có đồ ngủ dành cho nữ, vậy cũng có thể mặc đại một bộ của anh ta cho cô mà!

Bây giờ… cô gái mà anh ta yêu sâu sắc cứ thế nằm trước mặt anh ta, không mảnh vải trên thân, anh ta nào có chịu được chứ?

May là chỉ lộ ra mặt lưng, chăn còn đang che lấy phía trước người cô, nếu như… để anh ta nhìn thấy cảnh xuân phía trước… chắc là bây giờ anh ta đã sớm hú lên, nhào tới như hổ đói rồi.

Nhất thời, lòng bàn tay Kim Lân đổ mồ hôi.

Trên sống mũi cũng toàn là mồ hôi.

Kim Lân nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập điên cuồng.

Anh ta cứ bước từng bước về phía giường, không hề gây ra tiếng động giống như một kẻ trộm.

Cứ nhìn chằm chằm vào bờ lưng trắng như tuyết kia, hô hấp của anh ta dần trở nên nặng nề và gấp gáp.

*** “Mộng… Mộng… Chắc là tôi sắp phạm lỗi rồi… Tôi… Bây giờ tôi nóng quá…” Kim Lân tự nói một mình, thở dốc từng hơi.

Anh ta quỳ gối xuống giường, chiếc giường kia rất mềm, lập tức rung nhẹ lên, trái tim của Kim Lân cũng căng thẳng tới mức suýt chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực.

Anh ta duỗi tay qua, nhẹ nhàng ve vuốt bờ lưng trắng nõn kia, hít vào thật sâu.
Bình Luận (0)
Comment