Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 374

Lam Nhạn đưa tay che miệng Tiêu Mộng, ghé sát lỗ tai cô nhanh chóng nói: “Tớ đều để cho cậu trêu chọc, được rồi chứ, tiểu tổ tông, cậu giày vò tớ muốn sụp đổ! Tớ nói tối hôm qua anh ta dụ gian tớ, đó có nghĩa là… Tối hôm qua anh ta tắm rửa xong mặc một cái quần ở nhà, rất quyến rũ, tớ lại uống nhiều rượu, có chút dễ dàng, dễ dàng bị bốc hỏa, tớ không thể nhịn được, phát gục anh ta…”

Tiêu Mộng dùng sức chớp ánh mắt, vẫn không thể hiểu được.

Lam Nhạn tan vỡ thở dài, dùng lời nói thẳng nhất để giải thích: “Ý nói là, tối hôm qua, là tớ ép buộc anh ta, chẳng qua điều kiện tiền đề là, ai bảo anh ta làm mình gợi cảm như vậy, cố ý dụ dỗ tớ đi. Khụ khụ, tớ thừa nhận, tối hôm qua, là tớ chủ động kéo xuống quần ở nhà của anh ta, cũng là tớ tự mình cởi sạch quần áo của tớ, cũng là tớ chủ động âm dương hợp nhất, chẳng qua, cha nó, tớ thật không ngờ làm về sau lại thành anh ta chủ động dũng mãnh, thiếu chút nữa làm tớ mệt chết…”

(⊙_⊙) Tiêu Mộng trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn hóa thành con tò te bằng đất sét.

Trời ạ, cho cô một cái hố siêu lớn đi, cô muốn tự chôn mình!

Sao cô lại có một người bạn háo sắc như vậy hả!

Hại cô đi theo thật mất mặt!

Lam Nhạn này, vậy mà lại háo sắc đến trình độ này… Lá gan không nhỏ, ngay cả cậu Lôi cũng ăn sống nuốt tươi.

Thật lâu sau… Tiêu Mộng mới tìm được giọng nói của mình: “Cái kia… Anh ta… Chỗ đó… Kích thước thế nào?”

“Hử?” Lam Nhạn sửng sốt, lập tức liền bộc phát cười ha ha.

“Ha ha ha… cậu cũng là cái đồ háo sắc. Được, muốn biết kích thước của anh ta đúng không? Vậy cậu nói kích thước của Trần Tư Khải nhà cậu ra đi, chúng ta trao đổi!”

Tiêu Mộng đỏ hết cả mặt, ấp úng nói: “Bỏ… bỏ đi, tớ chẳng muốn biết đâu!”

Muốn cô nói ra kích thước của Trần Tư Khải nhà cô… không có cửa đâu! Hừ.

Hai cô gái trò chuyện riêng một lúc, sau đó lúc quay lại chỗ Kim Lân và Lôi Bạc, người ngượng nhất không phải Lôi Bạc với Lam Nhạn mà là Tiêu Mộng.



*** Tiêu Mộng hệt như đứa trẻ phạm sai lầm lớn, lúng túng cạy đầu ngón tay, nhỏ giọng nói: “À thì… anh Lôi này, xin lỗi nhé, vừa rồi tôi… kích động quá.”

Lôi Bạc xấu xa liếc nhìn Lam Nhạn, ánh mắt đó như đang nói: Lam Nhạn, món nợ này tôi sẽ tính với em! Đợi đó, xem tôi giày vò em thế nào.

Lam Nhạn rụt vai, vẻ mặt như cười như không.

Tới đi, thằng nhóc thối, dù sao bà đây cũng chẳng thiệt thòi gì.

“Ha ha, không sao, Tiêu Mộng này, cô hung hăng như vậy khiến Kim Lân sợ đấy, anh ta chưa từng thấy cô thị uy mà, ha ha ha.”

Tiêu Mộng nhìn Kim Lân rồi lại nhìn Lôi Bạc, vô cùng bất ngờ hỏi: “Vậy sao? Tôi rất dữ à?”

Kim Lân khẽ cười: “Em đừng nghe anh ta nói bậy, dữ gì chứ, vẫn đáng yêu như hoa xuân rực rỡ, tôi rất thích.”

Ọe… Lam Nhạn và Lôi Bạc cùng làm ra vẻ buồn nôn.

** Lúc Trần Tư Khải đến công ty, chị Tố Trân ở phòng thư ký nháy mắt ra hiệu với anh rồi chỉ vào phòng làm việc của Trần Tư Khải, nhỏ giọng nói: “Người phụ nữ nước ngoài đó đang ở trong phòng của anh!”

“Ừ tôi biết rồi, mọi người làm việc tiếp đi.” Mặc dù Trần Tư Khải thấy phát phiền nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, không khác gì bình thường. Anh gật đầu với các thư ký, thoải mái đi vào phòng làm việc của mình.

Anh vừa vào đã nhìn thấy chiếc túi da hiệu quốc tế của Anna trên sofa, còn cô ta thì không thấy đâu.

Trần Tư Khải nhẹ nhàng đóng cửa lại, không khỏi cau mày.

Ban nãy Lưu Diệc Hàn gọi cho anh, nói Anna vào phòng làm việc của anh, còn ra lệnh không ai được phép tùy tiện đi vào. Lưu Diệc Hàn bảo Trần Tư Khải chú ý, không biết Anna đang làm trò gì.
Bình Luận (0)
Comment