Sự Ấm Áp Của Vương Nguyên - 王 源

Chương 1

Đang xem chương trình trên youtobe thì Tôi nghe thấy tiếng của Mẫn Nghi chạy vào la hét ầm ĩ

- Mày yên cho tao xem có được không. _Tôi nhăn mặt quát nhỏ

- Biết tin gì chưa biết tin gì chưa. _vừa thở vừa nói

- chuyện gì nói tao nghe đi trông mày khẩn trương vậy.

- Tối nay TFBOYS về Việt Nam nè, LÀ VỀ VIỆT NAM ĐÓ...hehe... mấy bạn Tứ Diệp Thảo đang đón họ ngoài sân bay ákkk tao cũng muốn muốn ra nữa nhưng mà chẳng được. _Mẫn Nghi phun ra một trào tuy Tôi có nghe nhưng chẳng hiểu nhỏ nói gì

- TFBOYS??? Tứ Diệp Thảo?? Họ là ai tao quen hông mày...ê mà mày nói với tao chuyện này chi.

- Lần đầu tiên họ về Việt Bam tao muốn nhìn thấy họ bằng xương bằng thịt.

- trời...ủa mà đi thì cứ đi sao phải nói tao.

- Mày còn nhớ vụ hôm trước ở trường không, tao qua phòng thí nghiệm làm nổ ba phòng học thế là mama không cho ra ngoài luôn.

- Ai biểu đi phá đi giờ ở nhà thì chịu chứ biết sao giờ. _Tôi bĩu môi với Mẫn Nghi xoay ghế xem tiếp chương trình đang dở của mình thì Mẫn Nghi xoay ghế Tôi lại

- Có bà mama tui mới cho đi còn ba tao ok rồi, nha nha giúp tao nha. _nhỏ nhìn Tôi với ánh mắt đáng thương

- Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ việc ai nấy lo đi mày ơi.

- Đi mà Trân Trân. _Mẫn Nghi nói với giọng sắp khóc

- Tao đi thì tao được lợi gì chứ. _Tôi gay mềm lòng thấy bạn mình như vậy Tôi cũng không nở

- Tao khao mày đi ăn kem chẳng phải mày thích kem sao?? Nha nha giúp tao nha.

- Được rồi để tao cuống xin dì.

Tôi tắt luôn cái máy tính trên bàn không xem nữa xuống xin mẹ Mẫn Nghi dùm.

Ôi con bạn của mình nó thương mình làm sao ấy nhờ nó tối nay nhất định mình sẽ gặp được anh Khải của mình thôi haa

- Mẫn Nghi: zời ạ con vui chết mất hahaha

________

Dưới nhà

- Con chào Dượng chào Dì. _Tôi lẽ phép cuối chào họ

- Có chuyện gì sau con. _Dượng đang uống trà thì bỏ xyống hỏi tôi

- Thật ra thì con...conn.co..n. _Tôi ấp úng khó nói được Tôi bị gì ngay cả mình cũng chẳng biết

- Chuyện gì con nói đi sao cứ ấm a ấp úng vậy. _ Dì điềm hậu hỏi

- Thật ra con muốn xin Dì và Dượng tối nay cho con và Mẫn Nghi ra ngoài chơi. _Tôi lấy hết can đảm của mình để nói

- Không được, sao không phải bây giờ mà là tối mà hai đứa định đi đâu Dì không cho đi đâu

Mẫn Nghi đứng núp trên cầu thang nghe thấy mẹ mình nói vậy thì nước mắt tự nhiên rơi ra cứ như đứa trẻ mới bị mẹ đánh vậy thật sự tối nay cô rất muốn đi nhưng Trân Trân là người mà ba mẹ mình còn thương hơn cả mình mà bây hiờ nó lên tiếng mẹ cũng không chịu sao.

- Thôi bà cứ cho con nó đi đi dù gì thì cũng 15t rồi hai đứa nó cũng biết lo cho bản thân mình mà. _Dượng lên tiếng nói giúp tôi

- Nhưng mà t..ui..tui....tụi...n..nóó....

- Không nhưng nhị gì cả Trân Trân nè con bới Mẫn Nghi đi giờ nào về cũng được. _nói xong Dượng đặt tờ báo xuống và bước vào phòng

- Ông kia đứng lại cho tui, như thế là xong hả????. _Dì cũng không phải dạng vừa khi nghe Dượng nói thế liền chạy vào phòng để Dì cũng không phải dạng vừa nghe Dượng nói thế liền chạy vào phòng để nói chuyện

Thế là tôi đã thành công rồi thật sự thì tôi cảm thấy tất biết ơn Dượng nhờ vậy mà tối nay Mẫn Nghi có thể đi xemxem tôi thì cũng muợn cơ hội này để khoay khoả tâm trạng mình và cũng muỏn biết được TFBOYS là ai.

Khi mẹ tôi chạy vào theo ba thì tôi liền chạy lầu tôi sợ rằng Trân Trân sẽ nhìn thấy tôi.

- Mẫn Nghi à tao xin được rồi tối nay mày có thể đi rồi. _tôi vừa mở cửa vào vừa báo cho Mẫn Nghi chưa kịp thở thì nhỏ ở đâu phóng ra ôm lấy tôi

- Tao cảm ơn mày nhiều nha nhờ có mày nên giờ tao được mới đi được. _vừa ôm nước mắt cũng rơi theo

- Rồi mà..... Ơ sao mày lại khóc chẳng phải tao đã xin được cho mày rồi sao. __Tôi đẩy Mẫn Nghi ra thì đã thấy nhỏ khóc rồi

- Mày ngốc quá đây là giọt nước mắt hạnh phúc đó. _Mẫn Nghi cốc đầu tôi

- Phải chi tao cũng có giọt nước mắt đó. _Tôi nhìn Mẫn Nghi mà buồn cho bản thân mình

- Ai cũng có không phải riêng mình tao đâu, mày cũng có nhưng chưa phải lúc nó rơi thôi, tao tin rồi mày cũng được như tao mà. _Mẫn Nghi an ủi tôi

- Ohm... Thôi tao phải làm bài tập rồi. _Tôi nản tránh câu chuyện để không khí không cón căn thẳng nữa

- okk tao ra ngoài tí.

Thật sự thì Trân Trân ngjĩ gì đôi lúc tôi cũng không biết rõ, nhiều lúc ngủ cạnh nó mà tôi toàn nghe tiếng nhỏ khóc nhưng cố nín không cho phát ra âm thanh sợ để tôi nghe được rồi lại lo, có khi đang ngủ thì nghe nhỏ gọi mẹ nữa, chắc hẳn là nó rất nhớ mẹ mình. Nhưng cái gì qua sẽ qua tôi tin Trân Trân sẽ vượt qua tất cả và có được hạnh phúc thật sự.

7h30' a.m

- Sao tới sớm vậy Mẫn Nghi. _Tôi nhăn nhó

- Sớm gì bà thấy không người ta tới hết rồi kìa loạn hoạn méo được ngồi hàng đầu.

- Thôi mày đi tìm chỗ ngồi đi tao mỏi chân rồi.

- Okkk ba bi

- Ếế.. Mà khoan

- Cái gì nữa

- Tao đi vệ sinh cái đã

- Rồi đi đi

Ra ngoài sau nhà vệ sinh mà tôi cứ tưởng rằng mìmình tới lộn địa chỉ cơ, người ở đây cũng đông hơn là quán cafe nữa, đang ngó nhìn xung quanhquanh thì đột nhiên tất cả con gái đều chạy và la hét tôi còn nghe được là Vương Nguyên nữa chưa biết chuyện gì xảy ra thì đột nhiên có người đẩy tôi vào chân tường, hắn còn dám cướp đi luôn nụ hôn đầu đời của tôi. Trong lòng tôi bây giờ rất bức xúc, khi đám người kia chạy ra hết thì hắn mới buông tôi ra.

- Làm cái gì vậy hả. _Tôi đẩy anh ta ra và hét toáng lên thì anh ta bịt miệng tôi lại

- Đừng hét lớn như vậy chứ lỡ mấy chị hùi nãy chạy vào nữa thì sao.

- Tôi không biết...nhưng sao anh...anh dá..m hả???

- Tôi xin lỗi nếu không làm như vậy thì tôi sẽ bị tóm gọn lại trong một giây đó. _Vương Nguyên cố nói để biện minh cho mình

- Chiyện của anh sao anh lôi tôi vào hả..TÔI MẶC KỆỆỆ...

- Thế nào đứng đây với cô tôi cũng chết cho coi vậy Tôi đi trước nha, tạm biệt. _nói xong liền chạy mất hút

- Anh..a..nh đứng lại cho tôi cái tên kia...... Việc xấu hổ như vậy nếu để người khác biết thì còn mặt mũi nào nữa phải giữ kín chứ không thôi chết... Mà hắn là con nhà ai sao hành lẽ kì vậy bộ xin lỗi là xong hả. _cố kêu anh ta đứng lại nhưng không được thì tôi quay ra tự khuyên mình

Nhận thấy mình có đứng đây cũng chẳng làm được gì thì Tôi nhanh chóng đi tìm Mẫn Nghi. Ra ngoài sân khấu thì người đông hơn hồi nãy rất nhiều, tôi tìm mãi mới gặp Mẫn Nghi. Vừa ngồi xuống ghế thì đã nghe chú MC hô hào nhóm TFBOYS tôi nhìn saong Mẫn Nghi và những người xung quanh thấy họ phấn khích sao ấy.

- Nào chúng ta cùng chào đón khách mời quan trọng nhất đêm nay NHÓM TFBOYS..... _Đang nói thì chú đó la lên

Khổ nổi nhỏ Mẫn Nghi lựa chỗ đầu nữa thế là tai Tôi bùng lun khi nghe những người ở dưới hét nữa. Nhìn lên sân khấu Tôi phác giác nhận ra cái người hồi nãy liền đứng dạy chỉ tay thẳng vào anh ta

- Cái gì a..nh anh..ta...ta.kìaaa

- êêê... Mày đang làm gì vậy mọi người đang nhìn kìa. _Mẫn Nghi đẩy đẩy tôi ngồi xuống

- Xin lỗi. _tôi nhìn lại xung quanh tất cả ánh mắt khó hiểu đều đổ dồn về phía tôi ngay cả 3 người trên kia

- Sao chuyện gì hả????

- À..à.k..hô..ng không có gì cả..hehe. __tôi cười xòa nhìn nhỏ bạn.___ roõ ràng là người dưới nhà vệ sinh mà

- Mày lãm nhãm gì vậy __ thấy tôi nói nhỏ một mình Mẫn Nghi quay ra hỏi

- Không!

Mẫn Nghi cũng mặc kệ tôi mà quay ra xem tiếp. Tôi cứ nghĩ việc trả thù anh ta nhưng làm sao được khi hắn là người nước khác. Đành ngậm ngùi chờ cơ hội thôi.


-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Hết

Bình Luận (0)
Comment