Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 10


Trong căn phòng, Vương Diễm ngồi thu mình ở góc tường, Trương Trần thì bình thản ngồi trên ghế, Phương Thủy Y lo lắng ngồi ở bên cạnh.
“Ha ha, không cần nghĩ ngợi nhiều về ông nội em nữa, ngày nay đã khác xưa rồi.

Nếu em thực sự muốn ly hôn với anh, anh không phản đối, em không phải suy xét quá nhiều cho anh!”, Trương Trần cười nói.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, Tôn Khuê Minh lướt nhìn qua, trong căn phòng chỉ có một người con trai, chẳng cần nói cũng biết ai là Trương Trần.
“Tôi nghe nói, đơn thuốc kia của Phương Thiên Quang là do cậu thay đổi, đúng không?”, Tôn Khuê Minh hỏi thẳng vào vấn đề,
“Lẽ nào trên đời này có người bị thuốc hại chết lại bắt bà bán thuốc chuột trên đường chịu trách nhiệm sao?”, Trương Trần hỏi ngược lại.
Tôn Khuê Minh hơi nhíu mày, sao ông ta lại không biết đạo lý này được.

Cho dù Phương Minh Quang có làm cách nào để đổ lỗi lên người chàng trai trẻ này, người thông minh nhìn vào là biết đó chỉ là lời nói suông.
Có điều, không phải ai trên đời này cũng nói lý với bạn.
“Trương Trần, cậu nói chuyện kiểu gì thế? Nếu không phải vì cậu, bác hai của cậu lại đứng ra chữa bệnh cho ông cụ Tôn sao?”, Vương Diễm vừa nghe thấy Trương Trần nói thế, vội vã quát lớn.
“Ha ha, chuyện này...!người phụ nữ kia nói cũng có lý.

Tuy rằng cậu không chịu trách nhiệm chủ yếu trong việc này nhưng....!không thể phủ nhận trong đó có phần nguyên do là từ cậu.”
Tôn Khuê Minh cười nói: “Chàng trai trẻ, cậu định ăn năn như nào đây?”
“Ông anh này, chuyện là vậy, chúng tôi vốn đến nhà họ Tôn khám bệnh cho ông cụ Tôn.

Lúc đầu, đơn thuốc đó là do cậu ta thay đổi, cậu ta biết mọi thứ trong đó, cậu ta nhất định trị khỏi được cho ông cụ Tôn”.
Tình hình cấp bách, Vương Diễm nói giúp Trương Trần một câu, điều quan trọng lúc này không phải là đay nghiến Trương Trần mà giúp anh và chồng bà ta được thả ra.

Về sau này, hay Trương Trần có chữa khỏi được cho ông cụ Tôn hay không sẽ chẳng liên quan gì tới bà ta nữa.
“Không cần nữa!”, Tôn Khuê Minh nhẹ nhàng xua xua tay rồi nói: “Chúng tôi đã tìm được người tài giúp đỡ rồi.

Nói ra xem, cậu có phải chồng của Phương Thủy Y không?”
Trương Trần nhíu mày nhìn Tôn Khuê Minh.


Lối suy nghĩ của người đàn ông này đúng là chả liên quan gì, chuyện này mắc mớ gì đến việc anh có phải chồng Phương Thủy Y hay không?
“Tôi chính là Phương Thủy Y, mấy người định làm gì?”, trong lòng Phương Thủy Y có chút kinh hãi, cô kéo lấy cánh tay Trương Trần và nói.
“Không cần căng thẳng!”, Tôn Khuê Minh vẫn mỉm cười hiền hòa, ông ta chậm rãi nói: “Chỉ cần Trương Trần ly hôn với cô, mọi người có thể rời khỏi đây.

Đương nhiên, Phương Thiên Quang vẫn phải trả giá cho việc mình làm, có điều chúng tôi sẽ không làm hại đến mạng sống của ông ta”.
Khi lời nói của Tôn Khuê Minh vừa dứt, Vương Diễm vội bước về phía trước, bà ta còn tưởng chuyện gì to tát, không ngờ lại đơn giản đến thế,
Bà ta nhanh chóng mỉm cười nói với Trương Trần: “Cậu ngẩn người ra đấy làm gì, mau gật đầu đi, nhà họ Phương bị cậu liên lụy còn chưa đủ hay sao?”
Mặc dù Vương Diễm không biết vì sao Tôn Khuê Minh lại đề ra yêu cầu như vậy nhưng điều này vừa hay trùng với ý của nhà họ Phương.

Hơn nữa, chỉ cần Trương Trần gật đầu, sau khi chồng bà ta đền tội xong là mọi chuyện kết thúc, ông cụ Tôn cũng có thần y tới chữa rồi.

Theo bà ta thấy, đây chỉ đơn giản là chuyện tốt mà thôi.
“Câm miệng!”, Trương Trần lạnh lùng quát.

Lúc trước, anh còn nể mặt Vương Diễm đôi ba phần, bây giờ thì không cần nữa.
“Bà nhớ rõ, từ khoảnh khắc tôi bước chân ra khỏi cánh cửa nhà họ Phương, tôi đã không còn chút quan hệ gì với nhà mấy người nữa.

Những gì nợ mấy người tôi đã trả sạch rồi”.
Sau khi gắt lên với Vương Diễm, Trương Trần mới bình tĩnh lại, nhìn người đàn ông khí chất ngời ngời đang đứng trước mặt, bình thản nói: “Muốn tôi rời xa Thủy Y là điều không bao giờ xảy ra.

Chi bằng để tôi điều trị cho ông cụ Tôn thì sẽ ổn hơn”.
“Trương Trần, cậu có phải một thằng đàn ông không? Vừa nãy ở nhà họ Phương cậu đã nói như nào, cậu quên rồi sao? Nhà họ Phương đúng là nuôi không cậu rồi.

Chỉ cần cậu gật đầu, tôi sẽ móc tiền túi ra cho cậu một triệu, đủ để cậu sống an nhàn sau này”.
Vương Diễm cuống cuồng lên nói, tên khốn này đúng là không biết điều gì cả.

Tôn Khuê Minh bình thản nhìn mọi chuyện đang diễn ra, đợi Vương Diễm nói xong, ông ta mới tiếp tục lên tiếng: “Chàng trai trẻ, suy nghĩ đến đâu rồi, chuyện này cũng đâu có gì to tát với cậu.

Theo tôi được biết, ba năm qua, cậu với Phương Thủy Y chỉ có tiếng mà không có miếng, sao phải làm khổ mình chứ?”
Im lặng một hồi, Trương Trần khẽ gật đầu, lúc này Vương Diễm mới thở phào một hơi, nhưng câu nói ngay sau đó của Trương Trần lại khiến bà ta mất bình tĩnh.
“Tôi có thể ly hôn nhưng việc này không can hệ tới nhà họ Phương cũng không mắc mớ gì đến chuyện của ông cụ Tôn”.
“Ba năm tôi bị coi là vô dụng, nhất định Thủy Y cũng chịu không ít thiệt thòi.

Có thể cô ấy đã rơi rất nhiều nước mắt ở một nơi nào đó mà tôi không biết.

Nếu nói trên đời này tôi nợ ai nhiều nhất thì chắc chắn là cô gái rạng rỡ đã mất đi nụ cười này”.
“Chỉ cần Thủy Y gật đầu, tôi sẽ không phản đối!”
Trương Trần nhìn Phương Thủy Y và nói: “Thủy Y, em muốn ly hôn bất cứ lúc nào cũng được”.
“Tôi, tôi....”, Phương Thủy Y nhìn vào đôi mắt Trương Trần, không biết vì sao trong lòng cô có chút ấm ức, chỉ là vì lời nói của anh sao? Chẳng phải cô vẫn luôn muốn ly hôn còn gì? Trước sức ép này, ai cũng không dị nghị được khi cô ly hôn, thậm chí sẽ có nhiều người vỗ tay ăn mừng cho cô.
Nhưng cô lại chẳng thể gật đầu nổi.
Vương Diễm căng thẳng nhìn Phương Thủy Y.

Tôn Khuê Minh cũng cân nhắc và quan sát hai nhân vật chính của những bài báo lá cả nổi tiếng ở Hoài Bắc.
“Tôi là vợ của anh ấy.

Tôi sẽ không rời xa anh ấy đâu!”, sau khi đấu tranh một hồi, Phương Thủy Nghi chậm rãi nói từng chữ chắc nịch.

Khi dứt lời, trong lòng cô bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
“Thật ngại quá!”, trong lòng Trương Trần cảm động vô cùng.


Trong khoảnh khắc này, Phương Thủy Y vẫn có thể kiên quyết nói ra được những lời như vậy.

Sau đó, anh nhìn về phía Tôn Khuê Minh và nói: “Xem ra, không có gì để nói nữa rồi”.
“Tại sao? Sao lại như vậy?”, đột nhiên cánh cửa bật mở, Triệu Ngọc Sinh trốn ở bên ngoài để nghe lén vốn đang cảm thấy đắc ý, hắn ta không ngờ rằng, bước cuối cùng lại bị kẹt ngay chỗ Phương Thủy Y.
“Thủy Y, không phải em hận tên vô dụng này sao? Chẳng phải em muốn ly hôn từ sớm rồi sao? Sao em lại không đồng ý? Sẽ không có ai nói gì em đâu.

Em đã ở bên cạnh hắn ta ba năm trời, đã đủ tận tình tận nghĩa rồi!”, Triệu Ngọc Sinh chất vấn Phương Thủy Y.
Trương Trần lập tức hiểu ra.

Ban đầu, anh còn thắc mắc, không biết chuyện này có liên quan gì đến việc anh rời xa Phương Thủy Y, nhưng khoảnh khắc này, anh đã ngộ ra mọi chuyện khi nhìn thấy Triệu Ngọc Sinh!
Trương Trần kéo mạnh Phương Thủy Y vào lòng mình ngay trước mặt Triệu Ngọc Sinh và Tôn Khuê Minh.

Sau khi đấu tranh nội tâm một lúc, bỗng khuôn mặt anh đỏ ửng lên.
Ba năm kết hôn, số lần anh động vào tay Phương Thủy Y rất ít, chứ làm gì có hành động bá đạo không suy nghĩ như thế này bao giờ.
Thấy cảnh tượng đầy đả kích này, Triệu Ngọc Sinh càng điên cuồng hơn, Tôn Khuê Minh cũng nhíu chặt mày, sự hiền hòa ban nãy bỗng chốc tan biến.
“Đúng là không ngờ được, nhà họ Tôn cũng chịu sự chỉ huy của nhà họ Triệu đấy!”, Trương Trần châm chọc.
Tôn Khuê Minh không cần phải giải thích với loại người mà ông ta cho rằng chẳng đáng để tâm.

Nếu Trương Trần đã không chịu, ông ta chỉ đành giở trò hiểm để trả ơn Triệu Ngọc Sinh mà thôi.

Lúc cần thiết, ông ta cũng không ngại việc lấy một mạng người.
“Người đâu!”, Tôn Khuê Minh quát lớn, sau đó vỗ vai Triệu Ngọc Sinh và nói nhỏ: “Đừng nóng vội!”
Triệu Ngọc Sinh gật đầu, nhìn cánh tay Trương Trần đang ôm lấy Phương Thủy Y, trong lòng hắn ta bỗng xuất hiện một ý nghĩ vô cùng tàn ác chính là chém đứt cánh tay kia.
Đương nhiên, sẽ có người giúp hắn ta giải quyết mọi chuyện.
Xoạt xoạt!
Chẳng mấy chốc, bốn, năm người đàn ông to con vạm vỡ kiểu người gặp người tránh xông thẳng vào phòng.
...............
“Ông Vương, người bạn kia của ông bao giờ tới vậy, để tôi đi đón người đó cho, như vậy cũng tỏ rõ thành ý của chúng tôi!”, trong đại sảnh, Tôn Mỹ Lâm nhìn Vương Hiển Chi đang châm cứu cho ông nội mình và nhẹ giọng hỏi.
“Ừm!”, Vương Hiển Chi lắc lắc đầu đáp: “Tôi cũng không rõ.


Cậu ấy gặp phải chút rắc rối, tôi cũng chỉ cố gắng ổn định tình hình sức khỏe của ông Tôn thôi, đợi cậu ấy giải quyết xong rắc rối rồi nói tiếp”.
“Cái gì?”, Tôn Mỹ Lâm kinh ngạc, đây là việc cứu mạng ông nội cô ta, sao có thể chậm trễ được chứ,
“Ông Vương, không biết người bạn kia của ông có ở Hoài Bắc không? Nếu có rắc rối gì, nhà họ Tôn chúng tôi cũng có chút ảnh hưởng ở đây!”, Tôn Mỹ Lâm khách sáo nói.

Làm gì có chuyện nhà họ Tôn chỉ có chút mặt mũi cơ chứ, chắc chắn là lớn mặt, ngoại trừ một vài gia tộc đếm trên đầu ngón tay, có nhà nào dám động đến nhà họ Tôn đâu.
“Tôi quên hỏi rồi, nhưng chắc cậu ấy ở Hoài Bắc”, Vương Hiển Chi có chút áy náy.
“Aiz, đúng rồi!”, Vương Hiển Chi vỗ đầu như nhớ ra chuyện gì đó: “Không phải cô gặp cậu ấy rồi sao? Sáng nay cậu ấy đến đây cùng một cô gái mà”.
“Sáng nay, cô gái?”, Tôn Mỹ Lâm nhắc lại.

Sáng nay, cô ta luôn ở cạnh ông cụ Tôn, đến khi nghe thấy bên ngoài có động tĩnh mới ra ngoài thì gặp ngay Triệu Ngọc Sinh, Phương Thủy Y và cậu con rể nhà họ Phương mà thôi.
Chắc chắn không phải Triệu Ngọc Sinh, lẽ nào....
Tôn Mỹ Lâm nhìn Vương Hiển Chi, dè dặt hỏi: “Ông Vương, có....!có phải người bạn kia của ông tên là....!Trương Trần không?”
“Đúng vậy, nếu cô biết cậu ấy, cô xem giúp cậu ấy giải quyết xong rắc rối chưa? Có cậu ấy, mọi chuyện đều được giải quyết hết!”
“Bùm!”, Tôn Mỹ Lâm chỉ cảm thấy đầu óc cô ta như nổ tung.

Cho dù có đánh vỡ đầu, cô ta cũng không ngờ được người bạn mà Vương Hiển Chi nhắc tới là cậu con rể nổi tiếng cả Hoài Bắc.
Nhớ lại thì Trương Trần nói rằng đến để chữa bệnh cho ông cụ Tôn, cô ta còn đuổi người ta đi, thậm chí suýt chút nữa nhốt người ta lại.
“Nhốt lại!”
“Có chuyện rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!”, Tôn Mỹ Lâm khẩn trương kéo tay Vương Hiển Chi rồi chạy về phía phòng giam.
“Con bé này làm cái gì vậy.

Tôi lớn tuổi rồi, chạy không nổi nữa, cô để tâm đến người già một chút được không?”, Vương Hiển Chi bất lực nói.
“Đến muộn, người bạn của ông có khi bị tàn phế đó!”, Tôn Mỹ Lâm làm gì còn thời gian để giải thích, cô ta bỏ mặc Vương Hiển Chi ở lại, một mình chạy trước.
Khi đến phòng giam, Tôn Mỹ Lâm chẳng nghĩ ngợi gì, trực tiếp nhấc chiếc chân ngọc ngà lên, bàn chân nhỏ bé đạp một phát lên cánh cửa.
Bên trong, hai người đàn ông vạm vỡ đang vung nắm đấm về phía Trương Trần, Phương Thủy Y thì ôm chặt ngực.
“Dừng tay hết lại cho bà.

Ai cho phép mấy người ra tay, cút hết cho tôi”.
“Cô cả?”, mấy tay đàn ông đô con không hiểu chuyện gì, quay ra nhìn Tôn Mỹ Lâm..

Bình Luận (0)
Comment