Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 105

Ánh năng buổi chiều chiếu qua cửa sổ, Trương Trần nằm trên ghế sô pha bị ánh năng chiếu vào có chút khó chịu, thỉnh thoảng anh lại duỗi eo một cái. Đúng là cuộc sống thần tiên mà, tất nhiên, nếu được hợp phòng với bà xã thì còn gì thích bằng nữa.

Trong lúc Trương Trần nhếch môi lên ngâm nga bài nhạc thì tiếng mở khóa vang lên. Người ngó đầu vào là Trương Quốc Hồng, bà ta thấy Trương Trần an nhàn như vậy. thì tức không để đâu hết.

Cái đồ vô dụng này, còn biết phơi năng nữa cơ à, phơi nữa là phơi chết luôn đấy”.

“Hự..", Trương Trần đang cảm thấy dễ chịu như thủy triều rút nước, lúc này chỉ có thể ngồi im chịu mắng.

“Hừm! Hôm nay tâm trạng của bà đây vui vì con gái cưng có được mối đầu tư tận 20 tị †ệ nên tạm thời tha cho cậu đấy”, Trương Quốc Hồng hừ lạnh nói.

“Vâng, mẹ thì sáng suốt rồi”, Trương Trần đáp lại một câu cho có.


Xem ra bên chỗ Triệu Chí Hào đã giải quyết ổn thỏa rồi. Trương Trần giả bộ như không biết gì rồi hỏi vài câu. Có thể nhìn ra Phương Thủy Y cũng rất vui, trên mặt cười tươi như: hoa, với Trương Trần cũng nhẫn nại hơn rất nhiều. Cô ấy còn kể về cơ duyên của mình và ý tốt của nhà đầu tư đó. Cô còn chắp tay với ý nhất định sẽ không phụ sự mong mỏi của nhà đầu tư.

“Đồ vô dụng ăn bám nhà cậu mau cút đi thu dọn đi. Con gái tôi tài giỏi như vậy, hôm nay còn có được mối đầu tư 20 triệu tệ nữa. Cậu nhìn lại mình xem, sao không thấy có chút xấu hổ gì vậy?”

“Hôm nay vui nên tôi và Thủy Y sẽ đi mua chút trang sức, sau đó buổi tối sẽ cùng đi ăn uống chúc mừng một chút”.

Trương Quốc Hồng nói xong, Trương Trần chỉ nghe nửa câu sau là gật đầu rồi đi thay quần áo. Cả nhà bốn người với vẻ mặt tươi cười đi đến một cửa hàng xa xỉ.

Cửa hàng này có tên là Đại Long, trong cửa hàng có những đồ quý báu như vàng, trang sức, nước hoa và cả túi xách hàng hiệu. Ở đây cũng là cửa hàng khá nổi tiếng, những người đến đây đều khá giàu có.

Cả nhà Trương Trần xuống xe rồi đi vào bên trong cửa hàng Đại Long. Bên trong không có nhiều người, đám người Trương Trần vừa vào thì có người đến tiếp đón.

Trên mặt Trương Quốc Hồng đều là ý cười, bà ta cầm vòng tay và một số túi xách lại nhìn, còn Phương Thủy Y ở bên cạnh cũng đang chọn một số đồ mình thích. Còn hai người đàn ông là Trương Trần và Phương Thiên Bàng chỉ có thể đứng bên cạnh chờ đợi.

“Thưa cô, cô thật biết nhìn, đây là dây chuyền vàng mới nhập về của chúng tôi. Mặc dù bây giờ vàng không phải thịnh hành nhất nhưng đều là tự tay các nghệ nhân chế tạo. Những người thường xuyên đến cửa hàng chúng tôi đều biết, chúng tôi đều bán những đồ của xã hội thượng lưu đấy ạ”, cô gái bán hàng nói rất tỉ mỉ, Trương Quốc Hồng nghe mà gật đầu lia lịa.

Không lâu sau, Trương Quốc Hồng và Phương Thủy Y. mỗi người chọn một món, tổng giá trị tâm năm mươi ngàn tệ. Cô gái bán hàng kia cười nhận lấy rồi đóng gói và kê hóa đơn cho hai người. Còn mẹ con Trương Quốc Hồng thì đi xem những túi xách hàng hiệu khác.

“Con gái à! Sau này chúng ta mà có tiền thì sẽ mua hết những đồ ở đây. Hôm nay chính là một sự khởi đầu tốt, con nhất định phải cố gảng, không được chủ quan lơ là gì đấy, biết chưa?”, Trương Quốc Hồng và Phương Thủy Y nói chuyện thì Phương Thủy Y chỉ biết gật đầu, trong lòng cũng tràn đầy ý chí phấn đấu.


*Ð xin lỗi hai vị, món đồ này là hai người mua sao ạ?”, đột nhiên tiếng nói của đàn ông truyền lại. Chỉ thấy một người bụng phệ, tay cầm túi xách và trang sức mà Phương Thủy Y và bà Trương Quốc Hồng chọn, bước lại hỏi.

“Đúng thế, là chúng tôi mua”, Phương Thủy Y gật đầu nói.

“Hi hi, thật sự xin lỗi, món đồ này đã được người ta đặt trước rồi. Ban nãy cô gái kia mới đến làm nên không biết ạ”, người đàn ông đó nói.

“Vậy được thôi”, mẹ con Trương Quốc Hồng gật đầu, chỉ có thể thở dài mà cũng không nghĩ nhiều, sau đó lại tiếp tục chọn.

“Xin lỗi, cái này cũng đặt trước rồi ạ..", trong lúc hai người chọn được một món đồ thì giọng nói của người đàn ông kia lại vang lên.

Mẹ con Trương Quốc Hồng khẽ chau mày nhưng người đàn ông kia cứ như ruồi bâu đi sau họ. Mỗi lần họ chọn được một món là câu nói quen thuộc của hắn lại vang lên.

Cuối cùng, sau bốn lần chọn lựa, Trương Quốc Hồng đột nhiên bực tức, nói: “Các người có ý gì đây?”


Người đàn ông đó nói với nụ cười chuyên nghiệp: “Đơn giản thôi ạ, đồ này đã được đặt trước và đã là của người ta rồi, tiền cũng trả rồi thì tất nhiên chúng tôi không thể bán đi được”.

Trương Trần ở phía bên cạnh thấy thế thì liền chau mày lại. Không thể trùng hợp thế được, bốn lần liên tiếp đều là đồ người ta đặt trước, có chút không hợp lý lầm.

Vậy các người có đồ nào chưa đặt trước thì nói thẳng ra", Trương Trần nói.

“Ha ha, cái này thì không được cụ thể cho lắm. Cái chính là các vị nhầm mặt hàng nào thì mặt hàng đó đều được đặt trước rồi”, người đàn ông bụng phệ đó cười ha hả nói, trong ánh mắt lộ ra vẻ chế giễu.

Cả nhà Trương Trần sao lại không nghe ra ý tứ trong câu nói đó chứ, đúng là cố ý nhắm vào họ đây mà. Nhưng họ chưa từng gặp người đàn ông này.

“Mẹ à, hay là thôi đi, chúng ta đi nơi khác xem sao”, vốn không muốn gây chuyện nên Phương Thủy Y ở phía sau nhỏ giọng khuyên ngăn.

Bình Luận (0)
Comment