Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 110

Lúc này, giọng nói của cô có chút lạnh băng: “Bà nội! Chuyện gì cũng đều có lý lẽ riêng của nó. Nhưng lần này nếu như bà không lấy số tiền lừa đảo. đó ra thì bố cháu thật sự sẽ gặp nạn, mức án ít nhất là trên hai mươi năm...

“Bốp", chưa đợi Phương Thủy Y nói xong thì Phương Như đã đứng ra tát cô một cái, sau đó quát: “Phương Thủy Y! Có việc gì thì nói thẳng ra nhưng đừng có mà vu khống, bà nội lừa tiền của các người khi nào?”

Phương Hải Cương đứng bên cạnh mà gò má giật giật, thầm nói “Đúng là độc ác nhất là lòng dạ đàn bà. Từ sau khi Phương Thủy Y bị thất thế thì không ai có thể trấn áp được đứa con gái như Phương Như nữa rồi.

Những người khác thấy vậy thì đều xấu hổ cúi đầu xuống. Dù sao thì trong ba mươi triệu tệ này họ đều có phần. Nếu như bắt lấy ra thì ban đầu họ đã không làm chuyện này. Vì vậy, lúc Phương Như tát Phương Thủy Y một cái thì họ đều giả bộ như không nhìn thấy.

Sự im lặng kiểu thừa nhận như này lại càng khiến Phương Như hống hách hơn. Cô ta cười lạnh một tiếng, trong lòng thấy đắc ý vô cùng.

Còn Trương Trần giờ đây đang ở trong nhà họ Triệu điều động nhân lực vẫn chưa biết vợ mình bị tát. Anh chau mày nhìn Triệu Chí Hào, hỏi với giọng thúc giục: “Còn cần bao lâu nữa?”

“Nhiều nhất là mười phút ạ, tất cả mọi người tôi đều sắp xếp hết rồi”, Triệu Chí Hào đáp.


Trương Trần gật đầu không nói gì nữa rồi châm điếu thuốc. Từ sau khi rời biệt thự thì anh đến đây luôn.

Dường như anh đã nhẫn nhịn hết mức với nhà họ Phương rồi nhưng lần này nhà họ Phương chơi trò này mà không để lại đường lui nào, vậy thì đừng có trách anh tàn ác. Lần này anh không khiến nhà họ Phương khóc lóc rên rỉ thì anh không xứng với cả nhà Phương Thủy Y nữa.

Trong lúc Trương Trần đang trầm ngâm suy nghĩ thì ở phía không xa có vài con xe màu đen lái tới. Nhìn tốc độ thì ít nhất cũng phải 180km/h.

Rất nhanh xe đã lái tới trước mặt Trương Trần. Tiếp đó là một vài người mặc vest đeo cà vạt bước xuống, Tề Long của nhà họ Tề ở chiếc xe cuối cùng cũng xuống theo.

Tất nhiên Tề Long là do Triệu Chí Hào gọi đến rồi. Ông ta vốn cũng định thông báo cho cả nhà họ Tôn bởi vì như vậy mới có thể tiêu diệt nhà họ Phương một cách nhanh nhất. Nhưng vì chuyện của Trương Trần, lần trước họ có mâu thuẫn với nhà họ Tôn, mặc dù sau đó có giải thích rồi nhưng giữa họ. dù sao cũng có chút khoảng cách nên Triệu Chí Hào cũng không thông báo nữa.

“Chào anh Trương! Tôi là Phương Đại Vĩ, chuyện của anh tôi biết cả rồi, tôi sẽ đích thân xử lý những chuyện về mặt pháp lý”, người dẫn đầu đi lên trước nói với Trương Trần.

“Cậu Trương! Mọi chuyện cũng ổn hết rồi, còn lại cũng không ảnh hưởng gì đến tiến độ, chúng ta đến đó trước đi”, Triệu Chí Hào nói.

Trương Trần gật đầu, cả nhóm người không nói thêm gì liền lên xe đi về phía nhà họ Phương.

Trong phòng khách của nhà họ Phương, Phương Thủy Y cảm thấy mặt mình nóng ran, nỗi uất ức vô hạn biến thành những giọt nước mắt. Cô rất muốn rời khỏi đây nhưng cô lại không dám. Bởi vì sau khi cô rời đi thì bố cô sẽ phải làm sao. Trừ khi tìm ra ba mươi triệu tệ lấp đầy lỗ hổng kia, nhưng cô đi đâu lấy chỗ tiền đó bây giờ.

Vì thế, chỉ có thể cầu xin bà cụ Phương nhả tiền ra, mặc dù chuyện này là vô cùng khó khăn.


Phương Thiên Thành không thể nhẫn nại được nữa, ông ta hiểu răng, bất luận Phương Thủy Y có làm gì thì bà cụ Phương tuyệt đối không lấy ra ba mươi triệu tệ đó. Cứ tiếp tục thì cũng chỉ là ở đây chịu nhục thôi, ông ta hừ lạnh nói: “Phương Thủy Y! Cô mau quay về đi, chuyện này không liên quan gì đến bọn tôi cả”.

“Khì khì, không vội”, bà cụ Phương lúc này mới lên tiếng.

Bà ta gõ lên mặt bàn, cười tủm tỉm nói: “Chuyện này tôi cũng không rõ lắm nhưng dù sao thì các người cũng họ Phương, chỉ cần Trương Trần có thể đến đây cầu xin tôi thì tôi nghĩ tôi vẫn có thể xoay sở được chút ít. Mặc dù không cứu Phương Thiên Bàng ra được nhưng có thể chắc chắn là Phương Thiên Bàng một hai năm là ra tù được...”.

Mọi người nghe thấy vậy thì đều thấy chấn động. Bà cụ Phương làm như vậy rõ ràng là thừa cơ báo thù. Lần trước Trương Trần không giữ chút thể diện gì cho bà ta thì hôm nay bà ta cũng muốn Trương Trần thấy rốt cuộc ai nhiều thủ đoạn hơn?

Phương Hải Cương nghe thấy thì ánh mắt sáng bừng lên. Nghĩ lại chuyện ở cửa hàng Đại Long, mặc dù sau lưng có ông Mã nhưng giờ có thể sỉ nhục Trương Trần một trận thì hắn cũng vui vẻ. Vì thế hắn cũng phụ họa vào: “Ha ha! Thủy Y! Trương Trần chẳng qua cũng chỉ là tên vô dụng, không làm nổi chuyện gì. Hiện giờ cũng coi như có chút tác dụng rồi đấy, nhưng không biết thăng chồng này của cô có giúp được cô không?”

Nếu như nói ban nãy Phương Thủy Y thấy lòng người lạnh lẽo như mùa đông, lúc này cô lại cảm giác như gió lạnh xuyên thấu vào da thịt khiến toàn thân cô run rẩy.

Mặc dù cô cũng coi thường Trương Trần nhưng cô không bao giờ rời bỏ anh. Ba năm nay cô cũng hiểu đôi chút về anh.

Đừng thấy anh dễ tính, người khác đánh anh cũng không đánh lại măng cũng không đáp trả, nhưng ba năm ở nhà họ Phương, ngoại trừ dập đầu lúc ông cụ Phương qua đời thì những lúc khác, kể cả Tết đến con cháu chúc Tết bà cụ Phương thì anh cũng không thi lễ, cùng lắm là khom người thôi.


Nhưng giờ đây bà ta lại muốn cướp đi chút tự trọng cuối cùng của Trương Trần.

Bà cụ Phương cũng không thúc giục mà yên lặng nhìn Phương Thủy Y. Bà ta rất hiểu mấy người này, nếu như Trương Trần có những biến hóa khiến bà ta trở tay không kịp, vậy thì Phương Thủy Y thì bà †a nằm chắc được, không thể có gì bất ngờ cả.

“Ha ha, chị Thủy Y à, xem ra chị vẫn bảo vệ tên vô dụng đó nhỉ. Nếu đã vậy, chi bằng chỉ quỳ gối dập đầu xin lỗi bà trước đi, chuyện sau đó thì tính sau”.

Phương Như cười hì hì nói nhưng ánh mắt thì vẫn kiểu bỡn cợt chứ không có chút tình thân nào.

“Ha ha! Tôi muốn nhìn xem ai dám bắt người phụ nữ của tôi quỳ, tôi sẽ đánh phế kẻ đó”, đột nhiên một giọng nói lạnh băng truyền đến. Còn mọi người trong nhà họ Phương khi nghe đến đây thì ánh mắt đều có chút phức tạp, bà cụ Phương thì với vẻ mặt phẫn nộ và oán hận.

Lời nói của Trương Trần vừa dứt thì tiếng bước. chân vang lên. Chỉ thấy Trương Trần dẫn đầu, sau đó là bảy tám người theo sau đi vào trong phòng khách của nhà họ Phương.

Bình Luận (0)
Comment