Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 118

Phương Như chịu một cái bạt tai cũng căm hận nhìn Trương Trần, nói bằng giọng the thé: “Mày chết không được yên rồi, lần này cho dù mày có quỳ xuống dập đầu cũng vô dụng!”

Rõ ràng, lúc này toàn bộ người nhà họ Phương đều thở phào một hơi.

Cuối cùng, ánh mắt của Mã Tam Phong cũng dừng lại ở chỗ Trương Trần, ông ta nói: “Hôm nay, tôi nể mặt Triệu Chí Hào nên cậu có thể đi khỏi. Cậu nhớ kỹ cho tôi, không phải hôm nay rời đi là xong, tuần sau, Hoài Bắc này sẽ không còn người nào tên Trương Trần nữa..."

Trương Trần không hề đáp lại Mã Tam Phong, anh nhìn sang bà cụ Phương, hỏi: “Đây chính là biện pháp cuối cùng của bà?”

“Hừ!”, bà cụ Phương lạnh hừ một tiếng, khinh thường nói hải thì sao? Cậu cho rằng cậu còn thoát được lần này? Cậu cứ đợi bị phanh thây đi. Động đến nhà họ Phương thì đây chính là kết cục của cậu. Đồ vô dụng mãi mãi là đồ vô dụng!”

“Ha ha, Mã Tam Phong chính là chỗ dựa của bà? khó tránh khỏi bà tự tin quá đà. Bà phải biết, không phải hôm nay ông ta thả tôi đi mà là tôi tha cho ông tal”, Trương Trần bình thản nói.

“Ngông cuồng!”, Mã Tam Phong hừ một tiếng, Trương Trần cố tình coi thường ông ta là vì muốn ông ta tức giận vậy nên mới dám to gan nói rằng anh tha cho ông ta một mạng. Đúng là nực cười, lời như vậy đến cả Triệu Chí Hào cũng không dám nói, Trương Trần dựa vào đâu!


“Đừng vội!", Trương Trần nói chậm rãi: “Mã Tam Phong, nếu tôi đã có thể đưa người của ông vào. đồn thì cũng có thể khiến ông quỳ xuống xin tôi, không tin thì ông thử xem...”

“Chúng ta đi thôi, không cần lo ở đây nữal”, Trương Trần nói rồi khoát khoát tay, đưa mọi người rơi khỏi. Đăng sau lưng anh vang lên tiếng hừ nhạt một tiếng: “Đợi cậu sống được đến ngày đó rồi tính...”

Nhìn thấy Trương Trần rời khỏi, bà cụ Phương nói lớn: “Mấy người đứng ngẩn ra đó làm gì? Còn không mau chuẩn bị tiệc rượu!”

“Ha, vâng, đã hiểu, lập tức đi làm ngay..”, người nhà họ Phương vội vã lên tiếng, chợt nhớ ra Mã Tam Phong vẫn còn đang ở đây. Đây là khách quý mà!

Người nhà họ Phương cười lớn, cụng ly chúc mừng, hôm nay nhà họ Phương lại chiếm thế áp đảo, Trương Trần chẳng thể làm được gì.

Còn về câu nói cuối cùng “sẽ khiến Mã Tam Phong quỳ xuống” của Trương Trần, bọn họ chỉ coi đó như sự đấu tranh cuối cùng khi vào ngõ cụt. Đường đường là một người có máu mặt như Mã Tam Phong, anh dựa vào đâu mà bắt ông ta quỳ xuống cầu xin?

“Tam gia, tên Trương Trân buộc phải chết. Ngoài ra, sau khi phương thuốc được sản xuất, nhà họ Mã vươn lên rồi thì phải kéo chúng tôi lên cùng với!", bà cụ Phương mỉm cười nhưng trong lòng lại chua xót vô cùng, mọi thứ vốn là của bà ta.

Mã Tam Phong gật đầu nói: “Chỉ cần đơn thuốc này là thật, nếu là giả...”

Mã Tam Phong ngừng lại một chút, không nói nốt vế sau nhưng bà cụ Phương cũng hiểu, nếu như là giả, những gì mà Mã Tam Phong đã giúp nhà họ Phương trong ngày hôm nay, bọn họ đều phải đền gấp đôi, đây chính là cái giá phải trả.

“Sao có thể, đây là phương thuốc mà ông nhà tôi dùng tình cảm để đổi lại, ông có thể cầm về kiểm tra một lần?”

“Nào nào nào, nói mấy lời đó làm gì, chúng ta là bạn mà, uống đi!”

Bà cụ Phương rót một ly rượu trắng, uống cạn một hơi, bắt đầu nói chuyện với Mã Tam Phong.


Chỉ cần mỗi bữa cơm này, nhà họ Phương có được trong tay ba dự án, tổng lại cũng được khoảng chục triệu. Đây cũng là chút tấm lòng của Mã Tam Phong, nếu như kiểm tra phương thuốc là thật. sau này sẽ còn thêm nhiều.

“Tam gia, ông cũng phải giúp đỡ Hải Cương nữal”, trong lúc vui vẻ, Phương Thiên Quang bỗng nhớ đến cậu con trai của mình, lập tức kéo Phương Hải Cương đến trước mặt Mã Tam Phong, nói một chút về tình hình nhà họ Phương!

“Chỉ cần con trai cậu không hút, có tam gia tôi ở đây, cậu lo cái gì?”

“Ha ha, là do Thiên Quang nhiều lời, tôi tự phát một ly!”, Phương Thiên Quang cười lớn, uống hết hai ly rượu trắng cùng lúc.

“Được rồi, ngày mai tôi sẽ khiến Trương Trần trả giá đắt, hôm nay đến đây thôi!"”, uống thêm vài ly rượu nữa, Mã Tam Phong vội chuyện đơn thuốc nên không còn kiên nhãn ở lại nhà họ Phương thêm nữa.

Tối đến!

Bên trong tập đoàn nhà họ Mã, người nào người nấy mắc chiếc áo choàng màu trắng mới tinh đứng trên nền nhà sạch bóng. Nhìn cách ăn mặc của bọn họ chắc là người có liên quan đến y dược.

Mã Tam Phong và một người đàn ông trông có vài phần giống ông ta đứng ở hàng đầu, nhìn về phía tầng làm việc sạch sẽ và xưởng sản xuất thuốc cùng với những người tài giỏi mà bọn họ tốn một khoản lớn tiền để thuê về, cười lớn đầy đắc ý.

“Chú ba, chuyện này vất vả cho chú rồi!”, Mã Nhị Phong lên tiếng nói, trên mặt tràn đầy ý cười.


“Đều là anh em một nhà, anh nói mấy lời đó làm gì, mau để bọn họ nghiên cứu, kiểm tra đơn thuốc xem, tiền lương tăng gấp đôi, nhất định phải tạo ra sản phẩm trong thời gian ngắn. Dù sao đơn thuốc này cũng nằm trong tay lão già chết tiệt nhà họ Phương, còn chưa có bản sao.

“Cái này anh biết. Theo chú thấy, đơn thuốc này có mấy phần là thật?”

Im lặng một lúc, Mã Tam Phong đáp: “Em nghĩ là phải đến tám, chín phần, cái này cũng là em vô tình biết được thôi. Nói cho cùng vẫn phải cảm ơn người nhà họ Phương, nghe người làm nói, cái này do một người phụ nữ tên Phương Như nói ra, sau đó em kiểm tra một lần thì phát hiện là thật”.

“Mà nhà họ Phương giấu kỹ vậy, có lẽ cũng phải chắc đến tám, chín phần!”

“Ha haI!”, Mã Nhị Phong cũng cười lớn tiếng, đắc ý nói: “Chú ba, sau này ở Hoài Bắc, không còn cái gì gọi là gia tộc giới thượng lưu nữa rồi, chỉ có mình nhà họ Mã chúng ta thôi!”

Hai anh em bọn họ tưởng tượng tương lai phía trước

Những thiết bị máy móc đã chuẩn bị từ trước lập tức khởi động. Âm thanh ấy như tiếng nhà họ Mã sắp vươn lên đứng đầu, khiến hai người Mã Tam Phong có chút mê mẩn.

Bình Luận (0)
Comment