Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 135

Hoài Bắc, khu phía tây thành phố, ở nơi này có thể nhìn thấy được không ít hình ảnh của thập niên 80.

Nhà cấp bốn nối liền nhau quần áo đã giặt được phơi trong sân hoặc trên dây sắt treo ngoài cửa.

Chung quanh có không ít chỗ bị sơn chữ “Phá” màu đỏ, những người hiểu biết nơi đây cũng biết tuy viết “phá” nhưng nó đã được viết mấy năm rồi, nhưng không có hành động gì.

Mà ở đây chênh lệch một trời một vực với con phố phồn hoa ngay trung tâm thành phố cách đây 30 km.

Lúc này, một người đàn ông đầu đỉnh đi từ xa tới, gương mặt người này góc cạnh rõ ràng, mặc áo sơ mi thoải mái dưới ánh mặt trời tạo cho người ta cảm giác mông lung.

“Anh trai, anh tìm ai thế?”, một đứa nhỏ khoảng mười một, mười hai tuổi, tóc cột thành đuôi ngựa và phủ mái trước trán đi ra ngoài, cô bé đang dùng ánh mắt tò mò nhìn Trương Trần.


Cô bé chưa từng gặp ai đẹp trai thế này, trong đôi mắt anh có sự ưu sầu không thể miêu tả, anh mặc bộ vest trắng làm tôn lên dáng người hoàn hảo, khiến người ta không thể dời mắt.

“Em gái, cho anh hỏi nhà Cao Hưng Tùng ở đây đúng không?”, Trương Trần cúi người hỏi bé gái.

“Anh trai đang làm việc bên trong đó!”, bé gái vừa nghe nói là tìm anh trai mình, không hiểu tại sao lại mừng rỡ, xoay người chạy vào nhà, hét lớn: “Anh, có người tìm anh kìal”

“Ai đó?”, trong phòng truyền ra tiếng hỏi, ngay sau đó, một thanh niên đi ra, trông người này nhỏ tuổi hơn Trương Trần nhưng trên mặt lại tràn đầy nét tiều tụy, dù vậy, đôi mắt lại sáng ngời, đó là một loại sức sống tràn trề và khát vọng đối với tương lai.

“Tôi tên Trương Trần!”, anh cười giới thiệu.

Cao Hưng Tùng đảo mắt rồi vội cung kính chào: “Tổng giám đốc Trương!”. Truyện Hài Hước

Cao Hưng Tùng chính là luật sư vừa tốt nghiệp do Triệu Chí Hào tìm được, vừa tốt nghiệp vào. tháng Mười, mới tốt nghiệp chưa được một tháng, còn về Trương Trần, vì Cao Hưng Tùng đã nhận vụ này nên Triệu Chí Hào cũng thản nhiên giới thiệu về anh cho người này.

“Tổng giám đốc Trương, mời anh vào! Mỹ Mỹ, em mau đi pha tràiI”, Cao Hưng Tùng vừa mời

Trương Trần vừa nói với em gái.

“Không sao!”, Trương Trần vào nhà, một mùi


thuốc xộc vào mũi. Trương Trần quan sát thì thấy căn nhà này khá cũ rồi, vách tường đã ố vàng, trên mặt bàn vương vãi vài viên thuốc tây và quan trọng hơn là trên chiếc sofa đã bong da có một chiếc cặp. công văn cực kỳ sáng bóng.

Anh nhìn thoáng qua buồng trong, Trương Trần hỏi: “Trong nhà cậu có người bệnh à?”

“Tổng giám đốc Trương, là mẹ của tôi, sức khỏe của bà không được tốt lắm!”

Cao Hưng Tùng hơi mất tự nhiên, dù sao thì cậu ấy cũng biết người này là ông chủ của mình.

Cậu ấy cho rằng Trương Trần đến là để hỏi chuyện về vụ kiện, lập tức lắp bắp nói: “Tổng, tổng giám đốc Trương, tôi vẫn luôn xem vụ án, anh yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức!”

“Đừng vội!”, Trương Trần xua tay, ngày mai mới bắt đầu xét xử, anh chỉ nhất thời nổi hứng muốn tới xem luật sư của mình thôi.

“Tôi biết chút về y học, để tôi khám cho mẹ của cậu!”, Trương Trần nghe thấy tiếng rên rỉ khe khẽ ở buồng trong thì nói.


Cao Hưng Tùng có chút chần chờ rồi mới gật đầu, cậu ấy tin là người có thể tạo ra thuốc trị bệnh tim thì chắc chắn biết chữa bệnh, hơn nữa, do thân phận của Trương Trần, cậu ấy còn đứng lên vén rèm cho Trương Trần.

Trương Trần nhìn thoáng qua, bà lão chỉ còn da bọc xương, gương mặt có chút mất tự nhiên, hai mắt nhắm nghiền. Trương Trần biết bà ấy đang đau đớn.

Ngay lập tức, anh kéo cổ tay của bà lão từ trong chăn ra, cẩn thận khám một chút: “Thuốc bên ngoài vứt hết đi, uống theo đơn tôi kê nửa năm là được!"

Trương Trần lấy một tấm séc ra để bên cạnh: “Tiần thì cậu không cần loI”

“Về vụ kiện ngày mai, cậu nghĩ thế nào?”

“Tôi không chắc lắm

Bình Luận (0)
Comment