Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 143

Tất cả mọi người đều yên tĩnh lại, miệng há hốc, trên mặt tràn ngập vẻ khó tin!

Lần này bọn họ đang chứng kiến thứ gì đây, kỳ tích y học sao?

Nhưng quả thật đây chính là kỳ tích. Người vừa mới nằm trên cáng, không thể tự lo cho mình lại có thể đứng dậy ngay, đây không phải là kỳ tích thì là gì nữa?

Ở đây chỉ có tiếng bước chân nhẹ nhàng của ông lão kia, một bước, hai bước, ba bước...

Rốt cuộc, những giọt nước mắt vẩn đục chảy xuống từ viền mắt của ông lão. Cả người không kìm được sự run rẩy, ông lão ấy xoay người quỳ xuống trước Trương Trần, dùng sức dập đầu lạy!

"Bác ơi, không được đâu!", Trương Trần vội vàng tiến lên đỡ, thế nhưng nói sao thì ông lão kia cũng muốn lạy một cái. Có trời mới biết gia đình đó đã phải chịu đựng những gì. Đối với Trương Trần mà nói thì ông ấy chỉ là một bệnh nhân, nhưng đối với người nhà của ông lão kia mà nói, đó chính là cả bầu trời!


Ông lão kia trông già nua như vậy hoàn toàn là vì bị ốm đau dẫằn vặt, người đàn ông đó còn chưa đến năm mươi tuổi. Để chữa bệnh cho bác ấy, tất cả tiền tích góp bấy lâu nay trong nhà đều đổ hết vào. đây, bây giờ dường như cái động không đáy này đã có chút hy vọng!

Phương Thủy Y, Triệu Chí Hào và mọi người trong bồi thẩm đoàn đều vô cùng kích động. Một mặt là vì vụ kiện này thắng chắc rồi, mặt khác là vì cảnh tượng trước mắt quá chấn động!

Còn nhà họ Phương lúc này cũng há hốc mồm. Vậy mà anh thật sự làm được. Nhất là Phương Như, cô ta vừa bảo trừ phi xuất hiện kỳ tích, người ta liền sáng tạo kỳ tích cho cô ta xem, cô ta thật sự rất muốn vả miệng mình!

"Được rồi, bác à, bác đi nghỉ trước đi!", Trương Trần khế cười một tiếng.

"Tôi yêu cầu kiểm tra thân thể của bệnh nhân này!", Phương Đại Vĩ giống như kẻ điên muốn nắm lấy cọng cỏ cuối cùng!

Khi Phương Đại Vĩ hô lên câu này, ánh mắt của những người quan sát khiến hắn ta hiểu rõ trong lòng, hầu như không cần kiểm tra nữa. Nhưng vụ kiện lần này mà thua, liệu Mã Tam Phong có để yên cho hắn ta không!

"Không cần kiểm tra!", nhân vật được mọi người kính trọng của bệnh viện thành phố, Tiền Sinh Bình cũng lộ ra biểu cảm chấn động. Nghe thấy có người còn nghỉ ngờ, ông ấy hừ lạnh nói: "Bệnh nhân có thể đứng dậy đi lại chính là minh chứng tốt nhất. Lế nào anh còn định vạch tim ông ấy ra, nhìn xem có phải là vì bị tiêm thuốc kích thích nên ông ấy mới đứng dậy đi lại được không?"

"Được rồi, kết quả của chuyện này đã có!", sắc mặt của thẩm phán cũng trở nên nghiêm khắc, không còn thái độ ôn hòa như trước. Ông ta nói với Phương Đại Vĩ và mấy người nguyên cáo: "Trọng điểm lần này là mấy người khởi tố tập đoàn Mạt Lâm ăn cắp đơn thuốc. Bây giờ tập đoàn Mạt Lâm tự chứng minh được rằng mình trong sạch rồi, mấy người còn chứng cứ gì mới không?"

Mấy người trong nhà họ Phương đều mang vẻ mặt cay đẳng, không nói được một lời nào. Trước đó bọn họ đã cược một ván cuối cùng, hoàn toàn chỉ để kéo dài thời gian, bây giờ bọn họ còn có thể nói gì nữa đây?

"Ngài thẩm phán, mọi chuyện đã rõ. Đối với chuyện vu khống của nhà họ Phương và sự giúp đỡ của ông Mã, tôi muốn nhận được một lời Cổi thích công bằng và hợp lý!", Trương Trần từ tốn nói.


Thẩm phán gật đầu. Vốn dĩ thưa kiện sẽ có một phe thắng, nếu nguyên cáo không kiện thắng được người ta thì đương nhiên sẽ tự phải chịu hậu quả. Huống chỉ nếu có thể định tội được quan điểm mang tính chất thương mại thế này thì chẳng ai nói gì, còn nếu là vu khống thì chắc chắn sẽ là một sự đả kích nặng nề đối với danh tiếng của tập đoàn Mạt Lâm!

"Bây giờ sẽ do thẩm phán tôi phán định. Nếu bên phía nguyên cáo không có chứng cứ mới chứng minh tập đoàn Mạt Lâm ăn cắp đơn thuốc, như vậy phán quyết lần này là tập đoàn Mạt Lâm vô tội. Hơn nữa bên phía nguyên cáo phải xin lỗi tập đoàn Mạt Lâm ở nơi công khai, đồng thời bồi thường thiệt hại kinh tế trực tiếp và gián tiếp!"

"Cốc!", cùng với tiếng gõ búa của thẩm phán, tất cả đều đã kết thúc!

Trên mặt mấy người Phương Thủy Y đều nở nụ cười tươi như hoa, mà mấy người nhà họ Phương thì đều bày ra khuôn mặt giống như bị táo bón, nhất là khi thấy được ánh mắt nham hiểm đầy ý uy hiếp của Mã Tam Phong.

Phán quyết đã có, sau đó tòa tuyên án một vài điểm cơ bản và số tiền bồi thường danh dự cụ thể. Lúc số tiền bồi thường được đưa ra, cả nhà họ Phương trở nên vô cùng suy sụp!

Bởi vì Mã Tam Phong không phải người khởi tố chính thức, thế nhưng ông ta là đối tác nên phải chỉ một nửa tiền, nửa còn lại thì ông ta hoàn toàn mặc kệ, vậy nên một nửa là năm triệu kia lại thuộc về nhà họ Phương!

Mà lúc này, ông chủ Cổ cũng lặng lẽ rời đi, không lâu sau Trương Trần ôm bụng trở về!


"Ôi, thắng rồi sao?", Trương Trần Cổ vờ Cổ vịt nói.

"Sao cậu không chết trong đó luôn đi?", Trương Quốc Hồng hung dữ nhìn Trương Trần. Ông chủ Cổ mới xuất hiện so với Trương Trần giống như rồng so với giun vậy, khiến bà ta nhìn thấy mà muốn nôn!

"Mẹ, mẹ nói gì vậy?", Phương Thủy Y lên tiếng giúp đỡ. Trương Trần không để tâm mà nhún vai, thích làm gì thì làm đi!

Phán quyết này vừa đưa ra liền truyền khắp Hoài Bắc, thậm chí là toàn bộ tỉnh Giang Lăng. Chủ yếu là do phán quyết này mới được đưa ra, nếu không thì nhất định sẽ truyền đi các nước khác một cách nhanh chóng!

Tập đoàn Mạt Lâm đưa ra hai đơn thuốc chữa bệnh tim, cũng chứng minh được rằng đơn thuốc này quả thật là của bọn họ. Lần này có thể nói là tập đoàn Mạt Lâm đã đưa danh tiếng vang xa, mà người khiến mọi người cảm thấy bí ẩn nhất chính là ông chủ Cổ vẫn chưa lộ mặt.

Rốt cuộc ông chủ Cổ này là người phương nào?

Bình Luận (0)
Comment