Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 146

“Ha ha, theo ý kiến cá nhân thì đương nhiên là tôi rất hi vọng được hợp tác với các cậu, có tiền thì cùng nhau kiếm, nhưng tôi còn phải xin phép cấp trên, chắc hẳn cũng chỉ cần hỏi qua cho có là được!", Triệu Chí Hào nói!

Trương Thiên Lỗi gật đầu, Triệu Chí Hào không tránh né gì cả, cầm điện thoại lên gọi cho Trương Trần. Mặc dù Trương Trần thường xuyên bỏ bê công việc, nhưng việc cần làm thì ông ta vẫn phải làm, không thể vì một chuyện nhỏ mà để mất chỗ dựa này được!

“A lô, Trương...”, Triệu Chí Hào vừa mở miệng ra là đã muốn tát cho mình hai cái, hiện tại có người ngoài đã đành, Trương Trần còn không muốn để lộ thân phận của mình nhanh như thế, vậy nên ông ta vội vàng sửa lại: “Ông chủ Cổ, là thế này...”

Triệu Chí Hào tường thuật lại mọi chuyện, trong điện thoại vang lên giọng nói mang theo sự nghi hoặc và ngạc nhiên: “Nhà họ Trương? Nhà họ Trương nào? Nhà họ Trương ở thủ đô à?”

“Không phải, là nhà họ Trương ở tỉnh An Hoa, người đứng ra là cậu Trương Thiên Lỗi!”

“Trương Thiên Lỗi?”, lúc này Trương Trần mới thả lỏng, nếu nhà họ Trương ở thủ đô mà cũng tới thì rất phiền toái!

Trương Trần đang định bảo Triệu Chí Hào cứ tự ý quyết định là được, nhưng anh bỗng nhớ ra rằng trưa nay người luôn miệng nói mẹ vợ mình ăn trộm cũng tên là Trương Thiên Lỗi, theo những gì Phương Thủy Y nói thì nhà ngoại của mẹ cô cũng ở tỉnh An Hoal

Trương Trần ngẫm nghĩ một lát, cần người hợp tác thì cũng không nhất định phải là nhà họ Trương, vì thế bèn mở miệng nói: “Bảo anh ta cút đi, thằng ranh đó đắc tội với vợ và mẹ vợ tôi!”


“..", Triệu Chí Hào cảm thấy cạn lời, nhưng Trương Trần đã nói thế rồi thì ông ta cũng không thể nói thêm gì được nữa. Mặc dù nhà họ Trương là danh gia vọng tộc, nhưng hiện tại trong tay bọn họ có đơn thuốc và kỹ thuật, sau này sẽ có rất nhiều người muốn hợp tác, không cần bợ đỡ nhà họ Trương!

Triệu Chí Hào tắt máy, đẩy chỉ phiếu ngược trở lại rồi cười nói: “Cậu Trương, thật ngại quá...”

Trương Thiên Lỗi nhíu mày, vừa rồi rõ ràng trông Triệu Chí Hào rất vui vẻ, nhưng chỉ gọi một cú điện thoại, nói tên anh ta ra rồi tắt máy là từ chối luôn?

“Ông chủ Cổ không muốn hợp tác với tôi à?”, Trương Thiên Lỗi hỏi.

Triệu Chí Hào chỉ cười chứ không nói gì. Thấy không hỏi ra được điều gì, ở lại đây nữa cũng là vô nghĩa, thế là Trương Thiên Lỗi mang quà đi, định bụng sẽ nghĩ cách saul

“Hừ, cái tập đoàn Mạt Lâm này đúng là không biết tốt xấu, nhà họ Trương chúng ta tìm bọn họ hợp. tác là phúc của bọn họ, vậy mà còn dám từ chối chúng ta?”, Tiểu Tiền nói tức tối!

Trương Thiên Lỗi đứng dưới tập đoàn Mạt Lâm hút một điếu thuốc, anh ta nghĩ tới nhiều chuyện hơn.

Anh ta là người tỉnh An Hoa, chưa từng tới nơi này bao giờ, cũng chưa đắc tội với ai, huống chỉ là ông chủ bí ẩn của công ty Mạt Lâm, vậy thì vì sao chỉ nghe đến tên anh ta là đã từ chối một cách dứt khoát như thế?

“Tiểu Tiền, lấy thông tin về nhà họ Triệu và công ty Mạt Lâm đưa cho tôi xem!”

“Vâng, thưa cậi ểu Tiền vội vàng chạy tới chiếc Ferrari, lấy túi tài liệu đưa cho Trương Thiên Lỗi.

Sau khi đọc từng trang từng trang một, ánh mắt của Trương Thiên Lỗi bỗng trở nên ngưng trọng. Trong đó có một cột viết rằng nhà họ Triệu nằm giữ cổ phần, đầu tư hai mươi triệu, mà người thu lợi nhuận là Phương Thủy Y!

Trước khi tới đây anh ta đã điều tra thông tin về nơi này, dù sao biết người biết ta thì mới làm ăn thuận lợi hơn được. Theo những gì anh ta biết, nhà họ Triệu căn bản không có mối quan hệ gì với cô anh ta, nếu có thì cũng là con trai của Triệu Chí Hào, nhưng đó là quá khứ rồi. Có mối mâu thuẫn này, vì sao Triệu Chí Hào còn đầu tư cho Phương Thủy Y, hơn nữa còn là hai mươi triệu!

Điều mấu chốt hơn nữa là chuyện này không được công khai, bởi vì anh ta muốn hợp tác với công ty Mạt Lâm nên mới cố tình điều tra, nếu không thì người ta sẽ chẳng hoài nghỉ tới!


Giờ khắc này, dường như anh ta đã hiểu ra điều gì đó!

Từ lúc tới đất Hoài Bắc, nếu nói đến đắc tội thì chỉ có gia đình Trương Quốc Hồng, chẳng lẽ... Ông chủ Cổ này đang trả thù thay cho Trương Quốc Hồng?

Anh ta ngẫm nghĩ rồi loại bỏ suy đoán này, nếu Trương Quốc Hồng có bản lĩnh ấy thì đã vác loa thông báo cho cả thế giới biết rồi!

Trương Thiên Lỗi nhìn vào hàng chữ trên tư liệu, nhà họ Triệu nắm giữ cổ phần, người thu lợi nhuận là Phương Thủy Y, anh ta đột nhiên sực hiểu!

“Con tiện nhân này, thì ra nó dựa dẫm vào ông chủ của công ty Mạt Lâm. Tôi đã nói mà, sao nhà họ Triệu lại đầu tư hai mươi triệu mà không sợ lỗ như thế, thì ra là bán ral”

“Lái xe, đi tìm Phương Thủy Y!”, Trương Thiên Lỗi nói găn giọng, anh ta không thể ngờ được răng chỉ vì một con đàn bà mà vụ làm ăn này lại thất bại, chuyện này khiến anh ta nổi cáu!

Trong một căn phòng làm việc mới tỉnh, Phương Thủy Y nhìn diện tích phòng và cách trang trí trong phòng, cô cười không ngậm miệng lại được. Vốn dĩ với khả năng của cô thì không thể giành được cái nơi tốt như thế này, nhưng ai ngờ lại trùng hợp như thế, lúc cô tới đây thì chỉ còn lại tòa nhà này!

Trong đầu cô bắt đầu tưởng tượng ra viễn cảnh một nhóm tỉnh anh thành công tung ra sản phẩm của mình dưới sự dẫn dắt của cô, trong căn phòng đèn đuốc choáng ngợp này!

Đột nhiên, một nhóm người bước từ ngoài vào, đi đầu là một thanh niên mặc vest thẫm màu, khuôn mặt lạnh lùng khiến người ta nhìn là biết đang rất cáu gắt!


Anh ta sải bước vào trong, liếc nhìn những nhân viên và những tinh anh tới văn phòng này để đàm phán hợp đồng.

Cuối cùng ánh mắt của anh ta dừng lại trên một cô gái trên tầng hai!

“Đi!", anh ta xua tay và bước lên tầng trước, đi tới trước mặt Phương Thủy Y. Không đợi Phương Thủy Y kịp phản ứng gì, anh ta đã giáng cho cô một cái tát!

Cái tát mang theo cơn giận dữ của anh ta mạnh đến mức nào cơ chứ! Phương Thủy Y ngã xuống đất, nơi khóe môi chảy ra tia máu!

“Em họ tao giỏi thật đấy, bây giờ cũng học được cách tìm chỗ dựa rồi, chắc Trương Trần vẫn chưa biết mình bị cắm sừng đâu nhỉ!”

“Anh đang nói cái gì thế hả?”, Phương Thủy Y cũng nổi giận, cô còn chẳng biết chuyện gì xảy ra thì tự nhiên phải hứng một cái bạt tai, đã thế lại còn bị vu oan, vậy nên cô cũng nổi cáu. Nhưng dù sao cô cũng vẫn giữ được lý trí, biết mình không đánh lại anh ta được!

“Nói cái gì à?”, Trương Thiên Lỗi cười lạnh một tiếng, nói bằng giọng căm ghét: “Buổi tối ông chủ tập đoàn Mạt Lâm cũng hành hạ mày ghê lắm nhỉ? Người ta đồn rằng mày vẫn còn trinh, tao khinh, e là mày đã tàn tạ lắm rồi!”

“Trương Thiên Lỗi, anh còn nói linh tinh nữa là tôi báo cảnh sát đấy!", Phương Thủy Y đỏ bừng mặt, những giọt nước mắt oan ức cũng tuôn trào, người qua đường nghe thấy túm lại vây xem, khiến cô càng bối rối hơn!

Bình Luận (0)
Comment