Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 153

“Mấy anh em, đè cái tên họ Trương kia xuống, hắn ta mà làm loạn thì tôi không nhắm chuẩn được”.

Trương Trần thản nhiên nói, mấy người đàn ông cao to lập tức đứng ra rồi đè Trương Thiên Lỗi xuống, sau đó mỗi người ấn một tay một chân.

“Gậy bóng chày đâu?”, Trương Trần nói. Rất nhanh, cây gậy đã được đưa đến phía anh.

“Trương Trần, mày muốn làm gì, mày phải biết thực lực của nhà họ Trương chứ. Nếu mày dám làm như vậy thì ông nội tao sẽ không tha cho mày đâu, đặc biệt là Trương Quốc Hồng..”, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Trương Trần, Trương Thiên Lỗi thật sự thấy sợ. Anh ta phát hiện ra, Trương Trần dám làm như thế thật. Anh ta dùng sức giấy dụa nhưng từ nhỏ đã được cưng chiều yếu ớt như vậy thì sao có sức lực lớn thế được?

Trương Trần không thèm để ý đến anh ta. Theo anh thấy, làm bất cứ chuyện gì cũng đều có cái giá của nó. Nhà họ Trương thì đã làm sao, đến nhà họ Trương ở thủ đô mà Trương Trần cũng không coi ra gì cơ mà.

Trương Trần cầm gậy lên rồi đánh lên đầu gối của Trương Thiên Lỗi. Lực lớn nên cây gậy bị gãy đôi, nhìn thấy cảnh này mà Tôn Khuê Sơn giật giật mí mắt, trong lòng thấy bất an.

“Tiếp”, không để ý đến tiếng kêu thảm của Trương Thiên Lỗi, Trương Trần lại cầm một cây gậy nữa. Không nằm ngoài dự liệu, cây gậy lại bị gấy đôi.


Lúc này Trương Trần giống như một người máy không có tình cảm, hai mắt lạnh lùng nhìn Trương Thiên Lỗi. Dường như trong mắt anh, không phải anh đang đập một người mà đang đập một con gà một con vịt mà thôi.

Rất nhanh, Trương Thiên Lỗi đã bị đánh gãy tứ chi nhưng mùi bốc lên sau đó mới khiến đám người Trương Trần chau mày.

Trương Trần không thể đánh chết Trương Thiên Lỗi được, trừng phạt như này là cũng tương đối rồi nên anh mới thu tay lại.

“Bảo xe cấp cứu cho anh ta đến bệnh viện đi”, Trương Trần thản nhiên nói một câu rồi mới rời đi.

Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn xử lý xong chuyện phía sau rồi cũng rời đi. Còn Trương Thiên Lỗi thì rơi vào trạng thái hôn mê. Nhưng chắc chắn chuyện ngày hôm nay sẽ in sâu trong tâm trí anh ta, suốt đời cũng khó quên.

Đợi lúc anh ta tỉnh lại thì đã là chiều hôm sau rồi. Nằm bên cạnh anh ta là trợ thủ Tiểu Tiền. Hai người đều bị băng bó chỉ chít trên người.

“Tiểu Tiền! Chuyện xảy ra ở chỗ chúng ta, cậu nói cho nhà họ Trương chưa?”, Trương Thiên Lỗi hỏi.

“Vẫn... Vẫn chưa ạ”, Tiểu Tiền nói.

“Vậy thì tốt, cậu đừng nhiều lời, những chuyện còn lại cứ để tôi xử lý là được”, Trương Thiên Lỗi bình tĩnh nói nhưng Tiểu Tiền hiểu được, dưới giọng điệu bình tĩnh đó ẩn chứa sự phẫn nộ cực độ.

Bị đánh gãy tứ chỉ, sợ đến nối suýt tè ra quần, chuyện này nếu truyền ra ngoài thì chỉ sợ Trương Thiên Lỗi không còn mặt mũi nào ở lại tỉnh An Hoa được nữa. Nhân vật lớn như anh ta, tiền không quan trọng, danh tiếng không quan trọng nhưng thể diện thì quan trọng hơn cả.

“Còn mấy ngày nữa là mừng thọ ông nội 66 tuổi rồi, đến lúc đó tao sẽ tặng cho chúng mày một món quà”, ánh mắt Trương Thiên Lỗi tràn đầy oán hận. Chuyện này mới chỉ là bắt đầu mà thôi.


Thời gian cứ thế qua đi, hiệu thuốc chỗ Chu Viên Viên cũng đã khai trương. Nhờ vào danh tiếng của Chu Nhân Kiệt và trong cuộc thi y thuật Hàn y trước đó cũng có tên của Chu Viên Viên nên hiệu thuốc này kinh doanh cũng rất tốt.

Còn tâm trạng Phương Thủy Y mỗi ngày đều rất tốt. Từ lúc Trương Trần nói với cô là mọi chuyện đã giải quyết xong rồi nên cô cũng không nghĩ nhiều nữa mà chỉ chuyên tâm trong sự nghiệp của mình.

Trương Trần ngồi trên ghế sofa ở biệt thự mà có chút buồn bực. Đã hơn một tuần Trương Thiên Lỗi quay về tỉnh An Hoa rồi nhưng vẫn không có chút động tĩnh gì, nhà họ Trương cũng không đến hỏi chuyện và cũng không lời lẽ thái độ phẫn nộ gì.

Phải chăng Trương Thiên Lỗi không hề nói với nhà mình chuyện Trương Trần đã đánh anh ta thành ra như thế?

“Đúng là còn sĩ diện chịu tội nữa”, Trương Trần lắc đầu cười. Anh chỉ nghĩ là Trương Thiên Lỗi không còn mặt mũi nào mà nói chuyện này với người nhà, dù sao đây cũng chẳng phải chuyện gì vẻ vang cả.

“Haiz! Trương Trần, chúng ta ra ngoài đi lại chút đi. Ngày mai phải đến tỉnh An Hoa mừng thọ ông ngoại 66 tuổi nữa”, Phương Thủy Y thay đôi giày cao gót, nói.

“Chẳng phải em nói là không đi sao?”

“Tôi cũng không muốn đi nhưng mẹ cứ bắt chúng ta phải đi cùng”, Phương Thủy Y nói có chút bất lực.


“Vậy cũng được”, Trương Trần gật đầu nghĩ, chuyến đi lần này chắc sẽ không được yên bình lắm, vì dù sao đó cũng là địa bàn của nhà họ Trương.

Để mừng thọ ông cụ Trương thì Trương Trần và Phương Thủy Y là bậc con cháu tất nhiên cũng phải chuẩn bị một món quà. Mặc dù hai người không thích nhưng quà tất nhiên không thể thiếu được.

Vừa đi xuống dưới nhà, hai người lượn vài vòng ở phố đi bộ nhưng không chọn được món quà ưng ý. Có cái thì đắt quá thể, có cái thì không phù hợp nên khiến hai người rất khó xử.

Còn hai vợ chồng Trương Quốc Hồng thì đơn giản hơn nhiều. Họ tuân theo nguyên tắc chỉ mua đồ đắt chứ không cần đồ phù hợp nên tùy ý chọn một món đồ rồi về trước.

“Ấy, đi lên phía trước xem sao”, Trương Trần nói với vẻ hơi bất lực, bởi chân anh sắp mệt gãy ra rồi nhưng Phương Thủy Y thì không việc gì cả.

“Á? Không được đâu, đó là tiệm đồ cổ mà, chúng ta có hiểu về cái đó đâu, ngỡ gặp phải kẻ lừa bịp thì sao”, Phương Thủy Y lắc đầu nói.

Bình Luận (0)
Comment