Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 192

Cho dù Mạc Khai Sam đồng ý thì anh cũng không đồng ý

“Trương Trần, mày ngông cuồng quá rồi đấy!”, nghe thấy lời nói của Trương Trần, mọi người nhao nhao trách cứ. Bọn họ không hiểu Trương Trần lấy dũng khí ở đâu ra, dựa vào đâu mà nói ra câu không bỏ qua được?

Tình thế đã đến mức không thể vớt vát được, Hàn Minh Ninh nhíu chặt lông mày, lúc này ông ta cũng chẳng làm gì được nữa.

Ông ta có thể bảo Hàn Minh Hà về, nhưng lại không có tài thuyết phục bố vợ của anh Cả ông ta, nếu không lúc trước nhà họ Hàn đã chẳng cần Mạc Khai Sam giúp đỡ.

Nhưng dù thế nào thì ông ta cũng không muốn tham gia vào.

“Anh Trương, tôi về trước đây!”, Hàn Minh Ninh chào rồi vẫy tay, người của ông ta lôi người nhà họ Hàn ra khỏi phòng khách, về thẳng sở cảnh sát.

Cảnh tượng này khiến mọi người không nói lên lời, vì sao Hàn Minh Ninh lại gọi Trương Trần là anh Trương?

Rốt cuộc vừa rồi ra ngoài bọn họ đã nói gì với nhau?


“Ai dám làm bừa thì cứ việc đánh thẳng tay!”, Trương Trần nói.

Không cần Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn lên tiếng, nhóm đàn em từ Hoài Bắc tới đã chia ra hai người một tổ, coi chừng đám người do nhà họ Hàn cầm đầu.

Trương Trần thì bước thẳng lên trước, đi tới trước mặt Hàn Đông Vũ.

“Mày... mày định làm gì?”, Hàn Minh Ninh cứ thế bỏ đi, đưa cả đám tay sai nhà họ Hàn đi cùng, lúc này gã không còn tự tin như vừa rồi nữa.

“Đừng sợi”, Mạc Khai Sam bình tĩnh nhìn Trương Trần, nói với Hàn Đông Vũ: “Lão đây cũng muốn xem thử nó có dám không!”

“Ông nhìn cho kỹ đây”, Trương Trần nhếch môi, quăng ra một cái tát.

Cái tát này của anh khác với cái tát nương tay của Hàn Minh Ninh, sức lực lớn đến mức Hàn Đông Vũ bị tát quay một vòng, sau đó mới ngã lăn xuống đất.

“Thẳng ranh, mày dám..", Mạc Khai Sam quát lớn tiếng, cái tát này của Trương Trần nào phải là đánh Hàn Đông Vũ, rõ ràng là đánh vào mặt ông ta.

“Đánh thăng ranh này tàn phế cho tôi!", Mạc Khai Sam quát to một tiếng, nhưng người nhà họ Hàn đều bị lôi đi rồi, người mà đám Nam Kim Cương dẫn tới không nhiều, không thể sánh với người của Tôn Khuê Sơn được.

Bà cụ Trương và người nhà họ Trương cũng sợ đến mức trái tim muốn nhảy ra ngoài, đây rõ ràng là tình cảnh đến chết mới thôi đây mà. Sao... sao Trương Trần dám làm thế?

“Người đâu, đuổi thằng bất hiếu này đi, nhà họ Trương không có loại người như thế!”, bà cụ Trương vội vàng quát lên, hiện tại bà ta phải tỏ thái độ tuyệt đối trước mặt Mạc Khai Sam, nhà họ Trương bọn họ thật sự không còn quan hệ gì với Trương Trần.

Nơi này là trụ sở chính của nhà họ Trương, sau khi bà cụ quát lên, bảy mươi, tám mươi người lập tức xông từ bên ngoài vào, lấp đầy phòng khách nhà họ Trương.

Người của Tôn Khuê Sơn thấy vậy lập tức rút dao gậy ra, hai phe chuẩn bị xông vào sống mái mới nhau.

Lúc này một chén trà bỗng bay ra, đập vào mặt một tên tay sai của nhà họ Trương rồi vỡ vụn.


Trương Khánh Long chậm rãi hạ tay xuống, ông ta ngồi trên ghế thái sư, hỏi gãn từng chữ một: “Ai là người có quyền quyết định trong nhà họ Trương?”

“Là ông..”, tên tay sai vô tội bị đánh trúng nhỏ giọng trả lời.

“Cút ra ngoài!” “Vâng”, tay sai vội vàng gật đầu.

“Ông già, ông muốn làm gì?”, bà cụ Trương phẫn nộ đến mức khuôn mặt trở nên dữ tợn. Mấy lần bà ta đưa ra quyết định đều bị Trương Khánh Long ngăn cản, ông ta muốn chôn vùi nhà họ Trương sao?

“Trương Lập, Trương Thông, mấy đứa đưa lão già chết tiệt này tới sân sau cho mẹt!”, bà cụ Trương nói.

“Vâng!”, Trương Lập không hề do dự, với tình thế hiện tại, ông ta vô cùng ủng hộ mẹ mình, chỉ cần đuổi cái gia đình sao chổi của Trương Quốc Hồng ra ngoài thì nhà họ Trương vẫn sẽ là nhà họ Trương.

“Bốp!”, Trương Khánh Long tức phát điên, ông ta lập tức giáng cho Trương Lập một cái tát.

Ông ta nói bằng giọng thất vọng: “Thằng Hai, vốn dĩ bố còn thấy con xử lý mọi chuyện khá ổn thỏa, vì thế mới giao hết quyền hành cho con, trong nhà họ Trương con cũng là người năm giữ nhiều tài sản nhất”.

“Nhưng con thật sự đã làm bố phải thất vọng!”

“€ó đôi khi lùi một bước sẽ là một lựa chọn chính xác, nhưng đã đến nước này rồi, người ta cưỡi lên đầu, đòi bắt người ngay trên địa bàn nhà họ Trương chúng ta, các người chỉ nghĩ đến chuyện giao người cho họ, lần này giao rồi, đến lần sau thì sao?”


“Nhà họ Hàn cần thể diện, Mạc Khai Sam cần thể diện, nhà họ Trương ta không cần thể diện hả?”

Trương Khánh Long nghiêm giọng chất vấn, những lời nói của ông khiến tất cả mọi người trong nhà họ Trương không ngẩng đầu lên được.

Trương Khánh Long hừ lạnh một tiếng, nhìn Mạc Khai Sam rồi cười lạnh nói: “Ông Mạc, lúc trước tôi gọi ông là anh, nhưng từ giờ trở đi, mọi ân oán trước kia đều coi như xóa bỏ. Hôm nay ông muốn bắt người ở nhà họ Trương tôi, chỉ dựa vào một câu nói của ông và đám phế vật sau lưng ông thì khó đấy!”

“Được lắm, Trương Khánh Long, ông quyết tâm chôn vùi nhà họ Trương thì tôi cũng không ngăn cản ông. Hôm nay ông đứng ra, đúng là tôi không thể bắt người đi được, nhưng ngày mai sẽ không còn như thế nữa!", Mạc Khai Sam cũng nói với vẻ mặt tái xanh.

“Ngày mai? Vậy để ngày mai rồi nói”, Trương Khánh Long đáp lại.

Sắc mặt của đám người nhà họ Trương vô cùng phức tạp, đúng là Trương Khánh Long nói không sai, nhưng chỉ vì gia đình Trương Quốc Hồng mà trở mặt với Mạc Khai Sam thì có đáng không?

Trương Thiên Lỗi đứng sau đám đông thì sầm mặt xuống, anh ta cản chặt hàm răng, hiển nhiên cũng không ngờ rằng ông cụ Trương lại đưa ra quyết định này, như vậy thì ông ta được lợi gì đây?

Chỉ là để xả giận cho Trương Trần thôi sao?

Bình Luận (0)
Comment